Thứ Bảy, 24 tháng 3, 2018

...



Đó là những tháng năm bình lặng
Bao lâu rồi ta chưa đi đây đó ngắm nhìn
Bao lâu rồi chẳng có bạn bè ghé thăm
Cùng nhau uống cạn bình rượu gìn giữ đã lâu
Nhận được thư từ phương xa
Nghe cố nhân kể chuyện đời thường bình dị
Nhận được bưu thiếp mừng sinh nhật
Anh đã xoay ghế ngồi nơi đó tự khi nào
Ánh chiều tà soi lối bên khung cửa sổ
Mang theo tia nắng cuối ngày trải dài khắp hành lang
Em ngồi xuống đối diện nhìn anh khẽ lên tiếng
Mèo con đã trốn ra sân sau từ lúc nào


Gió mưa cứ tới - Lục Ức Mẫn ( Lỡ Chúng Ta FA Cả Đời Thì Sao?)

Thứ Tư, 21 tháng 3, 2018

20.3

- Này, sao im lặng thế??
  Cả ngày chẳng nói câu nào
  Chị cứ phải với ra đằng xa để nói chuyện

- Em đổi chỗ đây!

- Thôi, đi đến đâu tai họa chỗ ấy, hãy để chị gánh chịu cái tai họa này thôi  :))

...



“Tôi có từng nói mình rất sợ con người không nhỉ? Đúng vậy, tôi sợ lắm. Lúc nào trong đầu tôi cũng ám khói cảm giác rằng chúng ta thật đơn lẻ. Chúng ta sinh ra và chết đi với số phận độc nhất của bản thân. Chúng ta cô độc trong cuộc đời mình. Dẫu ra sao thì đến cuối cùng, tôi nghĩ, chúng ta vẫn sẽ cô độc mà thôi. Trong cuộc đời này.”


- Thành phố đặt một chân

Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2018

18.3



"Tôi chết trong em bao giờ
Mỗi sớm sương bay thành phố mơ
Nỗi nhớ lang thang chiều mùa đông
Mùa đông dài đến vạn ngày.

Đong mãi cơn đau tôi dài
Mưa gió đi ngang vùng mắt ai
Tôi vẫn say như ngày em xa
Cạn mưa rồi đến ngày tàn..."


. Mưa lất phất cả ngày. Cái sân trước đã lem nhem vì những vệt chân ướt qua lại. Một vài dự định nhỏ đã phải bỏ qua. Nhưng không khí với độ ẩm cao này khiến tôi dễ chịu đôi chút. Như một làn gió mát thoảng qua bầu trời ngột ngạt vậy.


. Không rõ do chuyển mùa thành phố điều chỉnh giờ thắp đèn tối hay do mắt tôi tăng độ nặng hơn mà mỗi buổi chạng vạng lúc trở về nhà đều cảm thấy mọi thứ tối và mơ hồ hơn.


. Tôi muốn đọc cuốn "Thư tình gửi một người" trong ngày hôm nay. Hôm trước tôi có bảo với Thành, tình yêu chẳng chữa lành thứ gì cả, vậy nên đừng cố gắng tìm kiếm nó vì mục đích nào đấy. Nó giống như bị che mắt vậy, mở mắt ra mọi thứ vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi cả. "Nhưng đôi khi người ta cũng cần nhắm mắt lại một lúc" - tôi có đọc được vài dòng trích đoạn thư tình Trịnh Công Sơn viết gửi Dao Ánh vào hôm nay, lúc đó tôi có chút suy nghĩ viển vông, nếu có ai đó dành nhiều tâm tình cho tôi đến vậy, thì dù đoạn ký ức đó sau này cũng chỉ thành một nốt nhạc buồn trong cả bầu trời ký ức của anh ta cũng được. Tôi thích Trịnh Công Sơn, Lưu Quang Vũ... nhưng vừa cảm nhận tác phẩm vừa đọc những câu chuyện đời thực từng khiến tôi cảm thấy rất khó chấp nhận.


. P bảo với tôi vào một buổi tối mùa xuân, P bảo cậu ấy có cách rèn luyện trí tưởng tượng rất tốt. Nhắm mắt lại và hình dung ra thứ mình muốn ở trước mắt. Phải thật sự rất tập trung và tin rằng nó đang ở trước mắt mình. Cậu ấy cười và khoe với tôi về cái bảo bối lớn (chiếc xe moto trong mơ) trước mắt. Tôi cười lớn về điều thú vị ấy. Những ngày cảm thấy mình rất mệt này, thỉnh thoảng tôi nhớ đến P và bài học cuối buổi Yoga, tôi nhắm mắt lại và để bản thân mình thả lỏng.






Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2018

16.3

1. Tôi chẳng tin mọi lý do mà mẹ tôi đã nói, nhưng cũng chẳng thể trực tiếp vạch trần sự thật ấy. Chúng tôi đều cần đến lý do ấy. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản mà thôi. Nhưng giờ thì tôi lại phải tính toán từng bước một để mọi thứ trôi qua yên ổn. Dù có mệt mỏi đến vậy đi nữa, nhưng ngày yên ổn bao giờ mới tới đây.


2. Buổi chiều trên đường đi làm về nhà tôi ghé qua một cửa hàng cắt tóc không mấy quen thuộc để cắt bớt mái tóc đã hơi dài quá của mình. Mấy sợi tóc mỏng manh mà lại khiến tôi thấy đầu mình nặng trĩu và bứt rứt khó chịu, tôi nghĩ mình nên cắt thật ngắn mới tốt. Cuối cùng lại chỉ lựa chọn cắt đến ngang vai. Tôi vẫn còn chút lí trí để sợ mai mình sẽ hối hận nên chỉ cắt tạm như vậy. Mái tóc mới vẫn không khiến tôi hài lòng.

Tôi khó chịu khi nhìn mình qua gương. Tôi nghĩ mình già nua và trông rất khó chịu. Tôi luôn có ý nghĩ liên tưởng từ mình đến bà cô dạy Hóa học cấp hai, trông bà ấy như thể cả thế giới này có thù hằn với bà ấy vậy - khi đó tôi nghĩ vậy và giờ có lẽ tôi nên dành câu nói đó cho chính mình. Dở khóc dở cười như vậy, có vài lần tôi nghĩ nếu tôi được làm lại cuộc đời một lần nữa như vài câu chuyện trọng sinh thì thật tốt, chết đi rồi đâm chồi nảy lộc một lần nữa, vì mọi thứ bây giờ hỏng bét rồi.

Nhưng tôi cũng từng ghét linh hồn của mình đến nỗi không muốn làm lại, chỉ cần tan biến như hạt bụi là được, vì nếu là tôi, thì dù có làm lại bao nhiêu lần có lẽ vẫn sẽ có kết quả như vậy.


3. Tôi mơ về những chuyến đi. Tôi luôn bảo mình những lúc cảm thấy tồi tệ nhất, bây giờ chỉ cần mình đứng ở một nơi xa khác, nghe tiếng chim hót và mùi hương đốt rạ, mùi cây lá thoang thoảng trong vườn... tôi chắc sẽ lại ổn thôi. Tôi cách thật xa, và chỉ cần biết mẹ tôi vẫn còn khỏe, thì dù bà có thế nào đi nữa tôi cũng đâu buồn lo. Chỉ tiếc rằng sự tự do đó không dành cho tôi, tôi vẫn phải ở đúng vị trí này, tỏ ra không có chuyện gì để làm việc kiếm tiền trả nợ, đó mới là hiện thực. Nếu tôi đi rồi mọi thứ sẽ thật sự bung bét... Và tôi cũng biết, con quái vật ấy ngụ ở trong mình, dù tôi có chạy đến đâu nó vẫn chễm chệ trong lồng ngực.


4. H rủ tôi đi nhiều nơi, dù chỉ có hai đứa cũng đi. Tôi cười hỏi cô ấy định lừa tôi đem bán à. Tôi nghe H chửi tôi điên. Nhưng tôi thật sự có sự sợ hãi và kiếm cớ từ chối, người bạn đó, dù tôi có vì lòng quý trọng mà duy trì quan hệ thì sự tin tưởng cũng chẳng bao giờ trở về như trước.

5. Tôi vẫn không thể thả lỏng mình, dù đang ở trong phòng mình, trong ngôi nhà của mình. Sự sợ hãi sẽ có một ai đó đột ngột xuất hiện trong đêm khiến tôi luôn không thể hạ xuống sự đề phòng, cảnh giác. Và mệt. Và lo lắng.

11:58

Tôi không ngủ được. Bây giờ vẫn còn là 15.3 mà thôi, còn chưa sang ngày mới.

Cuộc sống gần đây của tôi chật vật không chịu nổi, đủ để tôi không muốn gặp ai, không muốn quan tâm đến tất thảy mọi thứ và cũng không viết nổi mấy dòng về những câu chuyện mệt mỏi của mình.

Tôi đã không còn trong độ tuổi sớm sủa để cứ mãi loay hoay trong mớ bòng bong của mình nữa, tôi phải thay đổi để mọi thứ tốt lên, tôi cứ liên tục động viên chính mình mãi. Nhưng càng cố gắng, tôi chỉ càng thấy mình yếu đuối hơn.

Nước mắt đã trở về với tôi, sau suốt những tháng ngày tắc nghẹn ấy. Tôi khóc thật dễ dàng.

Tôi nhớ bố tôi, và nhớ cả mẹ nữa. Những buổi sáng đều sẽ nhớ chuẩn bị đồ để tôi mang đi, và dù có bận đi lễ từ sớm cũng không quên gọi điện về để gọi tôi dậy đi làm. Nhưng bà cũng là người sẽ luôn giấu giếm và làm những chuyện ngốc nghếch tai hại. Luôn vậy.

Thứ Năm, 15 tháng 3, 2018

15.3

Tôi sợ hãi. Và hoàn toàn chẳng biết làm gì lúc chỉ còn một mình lúc này.

Khi phát hiện ra sự tồn tại của một người đàn ông xa lạ trong phòng mẹ mình, tôi chỉ biết chết lặng.

Vào thời điểm khi biết mẹ nhắn tin qua lại với một số máy lạ, tôi đã không thể thoát khỏi cảm giác hoang mang và e sợ của mình. Những câu hỏi và những câu trả lời khiến tôi rối bời. Và sự xâm nhập của kẻ xa lạ đó trong căn nhà mình khiến tôi cảm thấy mình đang sống trong một cơn ác mộng vậy.

Ông ta rời đi rồi, tôi nhắn mẹ để ông ta đi, nhưng lòng tôi vẫn lạnh lẽo. Căn phòng mẹ tối đen, một tia đèn ngủ như mọi ngày cũng chẳng có. Còn phòng tôi đèn vẫn sáng, tôi sợ sự lạnh giá của đêm tối lúc này.

Tôi đã nghĩ rất nhiều kể từ khi biết được mọi thứ. Đó cũng là thời điểm mà tôi đã nghĩ mình nên nghiêm túc tìm đến bệnh viện trước khi chứng trầm cảm của mình trầm trọng hơn nữa. Tôi có thể ích kỉ một chút không, như một quyền lợi của một bệnh nhân? Tôi đang phải đối mặt với những gì, và sao mẹ tôi lại nhẫn tâm chẳng hề thấy và dồn thêm chút nữa cho tôi, bằng quyền lợi của bà?

Bố đi rồi, gánh nặng quá lớn lao với con, giá như con là một thằng con trai. Hoặc giá như nhà mình còn một đứa con trai. Để con bớt chông chênh thế này.


Công cụ thống kê và báo cáo web