Thứ Hai, 17 tháng 6, 2019

Mùa hè dớ dẩn

​1. Mấy hôm nay Hà Nội nóng lắm. Tôi chẳng mấy khi đi đâu xa Hà Nội dài ngày, để trải nghiệm rõ hơn, vùng không khí ngoài bầu trời thủ đô này thế nào. Trừ núi, trừ biển, các nơi khác thế​​ nào? Có bức bí như chỗ tôi ở bây giờ không. Tôi cứ tưởng tượng ra nơi mình ở là cái lòng chảo nóng. Sao lại đày đọa người ta trong không khí luôn được hâm nóng thế chứ.

Nóng vậy, nên mua gì cũng đặt online. Lại những ngày đợi hàng và mở hộp với tâm trạng băn khoăn như đánh xổ số.

Cơn gió bất chợt từ cuối chiều làm cái chảo bị dội đỡ một lúc, tự nhiên như trở lại mấy ngày đầu tháng năm, khi hoa sữa bất chợt bung xoè giữa nắng. Tôi ngồi ban công và nghe gió rì rào lao xao. Chờ mãi. Tối nay mưa chứ nhỉ?

2. Tôi làm chỗ mới được nửa tháng, mọi thứ đều như tôi mong đợi. Chỉ còn vấn đề của bản thân tôi. May mà tôi chẳng ghi vào kế hoạch trong tương lai là sẽ cưới một ai đó, nếu không tôi sẽ mệt mỏi cỡ nào với hi vọng đấy. Tôi luôn lo lắng những khó khăn khi phải hoà nhập với một tập thể mới. Tôi tự ti vì sợ bản thân mình sẽ kì lạ và tách biệt với hết thảy. Tôi không thích phải ép buộc bản thân mình. Bất kì việc gì phải cố thì cũng khiến tinh thần người ta mệt mỏi. Kiểu như, cười trước những chuyện mình chẳng thấy buồn cười gì sất. Nó ngớ ngẩn và dớ dẩn đến nỗi không dám soi gương nhìn vào chính mình. Thế nhưng, tôi có thể làm gì đây? Lần trước và trước nữa, tôi đã làm gì nhỉ, cố hết nổi thì vênh hàm trở thành cái đứa chẳng đặt người khác vào mắt. Tôi chỉ làm được mấy cái cực đoan tuyệt đối, không biết làm sao để hài hoà ở chung với hầu hết mọi người. Ấy vậy mà, tôi cũng đến cõi đời này ngót ngét gần ba chục năm, sống với cái kiểu như vậy.

Nhưng tôi vẫn sẽ cố đấy, chuyện ở công ty, vì những suy khác khác của mình.

3. Có một chuyện thú vị nho nhỏ. Tôi tình cờ biết được rằng chúng tôi làm chung một công ty, dù kẻ bắc người nam, chẳng khi nào đến gần nhau trong một không gian dù có sợi dây kết nối ấy. Cô gái ấy là người đã rời blogspot cách đây sáu năm, chỉ là một người mà tôi đã follow nhưng chưa từng nói với nhau câu nào. Cô ấy không biết tôi, tôi cũng chẳng định nói điều gì. Chỉ là thấy thú vị vì cái sự tình cờ này thôi.


Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2019

2.6

"I have a dream, a song to sing
To help me cope with anything
If you see the wonder of a fairy tale
You can take the future even if you fail
I believe in angels
Something good in everything I see
I believe in angels
When I know the time is right for me
I'll cross the stream, I have a dream
..."

Rồi thì, tôi cũng mơ hồ tìm thấy hướng đi của mình. Sau một buổi trò chuyện vô tình với một người chị. Tôi đã hiểu vì sao mình cứ loanh quanh trong cái ý nghĩ ấy không thoát ra được. Lối đi đó, mặc dù vẫn còn không quá rõ ràng, không chắc đúng sai, nhưng ít ra tôi cũng thấy được hướng để mình bước tiếp thay vì bế tắc đứng một chỗ. Và cũng chẳng dễ dàng gì trong từng bước.

Hôm ấy, điều kì diệu đến với Tottenham, còn hi vọng nhỏ của tôi vụt tắt.
Hơn nửa tháng sau, tôi bất ngờ nhận được kết quả tôi đã trông đợi khi trước. Đó không chỉ là một công việc, đó còn là một bước đi quan trọng. Vậy nên tôi cứ tự nhủ mình, nhất định phải làm được.
Ngày mai là ngày đầu tiên đi làm. Bởi vì cái kì vọng đó mà lo được lo mất, tự dưng căng thẳng quá sức. Nhưng tôi lại chẳng chia sẻ được nó với ai. Có thể, ngay sau đó thôi rồi tự tôi sẽ nói lời thừa nhận thất bại của mình, hoặc nhận ra nó cũng không giống như mong đợi của mình. Và kế hoạch của tôi sẽ chững lại sao. Tôi cứ không bình tĩnh được và những suy nghĩ khá tệ mọc như nấm sau mưa.

Bởi vì, tôi mới vừa thất bại trước đó không lâu. Tôi đã từ bỏ một công việc, dù rằng chỉ nên tính là không phù hợp thì không tiếp tục, dù tôi cũng đã cố gắng hết sức trước khi từ bỏ... nhưng dẫu vậy, diễn biến không thuận lợi ấy khiến tâm lý của tôi dao động, tôi lo lắng mình sẽ tái diễn nó.

Tôi nhớ đến điểm sáng duy nhất sau cuộc chia tay ấy, tôi có một người bạn mới. Một cô gái từng bảo với tôi rằng cô ấy sẽ bảo vệ tôi. Không rõ vì chúng tôi hợp tính, hay vì cô ấy cảm thấy tôi quá mong manh dễ vỡ. Sau khoảnh khắc sửng sốt, tôi nghĩ là mình đã có chút cảm động. Dù chỉ là một lời nói nhưng bao lâu rồi tôi chưa nghe về điều đó, lại từ một cô gái.

Đừng căng thẳng nữa nhé, cũng đâu đáng sợ đến vậy.
Công cụ thống kê và báo cáo web