Em vẫn đứng lặng lẽ bên khung cửa sổ, vẫn mái tóc dài thích nô đùa cùng gió. Cơn gió trong mưa thu mang theo hơi nước táp vào lạnh lẽo. Hết thảy cũng vẫn như ngày đó. Chỉ thiếu vắng đi sự hiện diện của anh.
Không là một tin nhắn, không một bờ vai. Cũng không cả những vui buồn, hờn giận hay lo lắng. Những cảm xúc ấy dường như đã chết theo anh trong thế giới của em. Chỉ là một thoáng sửng sốt, một chút chua xót khi bắt gặp lại khoảnh khắc quen thuộc, vốn bị lãng quên từ rất lâu.
Giống như một cái hũ, em nhồi nhét tất cả những điều muốn giấu kín. Nặng nề làm cái hũ một ngày cũng vỡ tung. Buồn đau vốn chôn sâu lại bất chợt ùa về làm em thấy khó thở, đầu óc như muốn phát điên. Chỉ một sự xuất hiện ngắn ngủi của anh cũng đã đủ phá vỡ đi bức vách mỏng manh em dựng lên để chống đỡ.
Hóa ra em vẫn yếu đuối như thế. Hóa ra anh vẫn ở đây, trong tận sâu nơi trái tim em, nơi mà em cũng chẳng dễ dàng nhìn thấy. Hoặc là không muốn thừa nhận. Là yêu hay là hận, em cũng đều không cần. Chỉ mong muốn có thể gạt bỏ hết sự tồn tại của anh, của tình yêu đầu tiên mà em vẫn luôn để trong lòng.
Đến giờ, em chẳng còn muốn điều gì từ anh. Không cần lời xin lỗi mà anh vẫn nợ lại. Không cần gặp nhau thêm một lần nào nữa. Không muốn nghe giải thích. Dù đôi khi vẫn xót xa tự hỏi: anh thực sự không còn những hồi ức khi xưa? anh thực sự không luyến tiếc? thực sự muốn xa em? ...Những câu hỏi ngu ngốc, em đã hiểu rõ ràng nhưng sao... Không chất vấn anh, cũng không cách nào bỏ qua. Em chỉ biết cất giấu, mong thời gian hao mòn đi tất cả. Chẳng biết đâu một ngày lại vỡ òa thành cảm xúc.
Đứng trước anh, em luôn là kẻ thua cuộc. Thua bởi tình cảm dành cho anh. Khi mà anh dễ dàng tìm được niềm vui mới thì em lại vẫn mang nặng suy nghĩ về những chuyện đã qua. Đáng hay không đáng, chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chỉ trách mình không thể làm chủ cảm xúc mà thôi.