Thứ Năm, 20 tháng 4, 2017

19.4


Cứ tưởng như trời vẫn còn đang xuân, mưa bụi chầm chậm buông xuống những đám lá non trong một ngày giữa tháng Tư thế này khiến tôi cảm thấy có chút hoang đường... ừm, như là Tuyết Tháng Tư, tuyết rơi mùa hè.


Những mái nhà đằng xa kia thoạt nhìn hơi kỳ cục, tất cả đều có phần mái giống nhau. Còn một điều khôi hài hơn nữa là khi nhìn đến độ hoa mắt thì chẳng hiểu sao tôi lại liên tưởng đến lầu son gác tía kiểu cách xưa cũ. Rồi ngu ngơ chìm trong tướng tượng cảnh màn mưa bụi phủ xuống những lầu các ấy, tôi đã nghĩ đến nhiều đoạn truyện hay lắm...

Nếu tôi kể với T thì kiểu gì cũng đổi lấy được đôi ba câu cười nhạo. Giống như khi tôi bảo với T về việc tôi không thích nghe tiếng mưa rào, chỉ thích nghe tiếng mưa xuân thôi. Thì hắn bảo "mưa xuân làm gì có tiếng" và rồi "đừng cố tỏ ra tinh tế nữa"... Cái kiểu vừa hiền lành vừa xấu tính khó ưa ấy. Bây giờ bỗng muốn nghe một câu chế nhạo từ cái người ấy lại không được nữa. Hoặc là nói, không thể muốn. Từ những cơn mưa đầu mùa cho đến cuối mùa lúc này sao cứ có cảm giác lâu thật lâu.

Đang là 2h12' sáng, bây giờ mà onl thì có thấy T không?

18.4

Vẫn là R. Tại sao vẫn là anh ta. Người đã biến mất trong suy nghĩ lại là hình bóng luôn sẽ trở lại trong những giấc mộng. Ngay tại lúc này...

Thứ Tư, 12 tháng 4, 2017

12.4

1. Tôi đã chẳng biết mình có tật xấu đó trong lúc ngủ từ khi nào. Có thể nó bắt đầu từ vài năm trước khi J nói cho tôi biết. Mà cũng có thể sớm hơn thế. J nói với tôi về tiếng động ken két rõ ràng lúc nửa đêm, từ phòng bố mẹ tôi, và từ phòng tôi. Tiếng nghiến răng mà cả hai tầng thông nhau đều nghe được rõ ràng.

Lúc đầu thì có nói thế nào tôi cũng không tin. Khi còn tỉnh táo tôi nghĩ chẳng ra làm thế nào mà hai hàm răng của mình có thể dùng lực đến mức có thể phát ra tiếng như vậy. Nhưng dần dần, tôi tự mình cũng cảm nhận được. Có những lúc giống như hôm qua, khi tỉnh lại từ một đoạn suy nghĩ lại phát hiện hai hàm răng của mình đang cắn rất chặt. Rất khó chịu, tôi ra lệnh cho mình phải thả lỏng cơ thể, cưỡng ép cơ hàm của mình trở về trạng thái thoải mái nhưng không được. Chỉ giãn lỏng ra đôi chút mà đâu đâu tôi cũng thấy mỏi nhừ.

 Nếu nói tật xấu này là do ảnh hưởng từ tâm lý, thì khi phát hiện ra bản thân đang trong trạng thái này tôi còn cảm thấy mệt và khó chịu hơn gấp bội.

2. Mai phải đến bệnh viện. Tôi vẫn luôn vừa ghét vừa sợ nơi đó, nhưng lại không thể không đi.

3. Có một ai đó để dựa dẫm một chút dù chỉ trong ý nghĩ thì đâu gọi là cô đơn?

Chủ Nhật, 2 tháng 4, 2017

2.4



Con Bi nó không nhận ra bà nó nữa rồi. 
Con gái gả đi lo đến mấy cũng chỉ đành thở dài.
Công cụ thống kê và báo cáo web