Những mái nhà đằng xa kia thoạt nhìn hơi kỳ cục, tất cả đều có phần mái giống nhau. Còn một điều khôi hài hơn nữa là khi nhìn đến độ hoa mắt thì chẳng hiểu sao tôi lại liên tưởng đến lầu son gác tía kiểu cách xưa cũ. Rồi ngu ngơ chìm trong tướng tượng cảnh màn mưa bụi phủ xuống những lầu các ấy, tôi đã nghĩ đến nhiều đoạn truyện hay lắm...
Nếu tôi kể với T thì kiểu gì cũng đổi lấy được đôi ba câu cười nhạo. Giống như khi tôi bảo với T về việc tôi không thích nghe tiếng mưa rào, chỉ thích nghe tiếng mưa xuân thôi. Thì hắn bảo "mưa xuân làm gì có tiếng" và rồi "đừng cố tỏ ra tinh tế nữa"... Cái kiểu vừa hiền lành vừa xấu tính khó ưa ấy. Bây giờ bỗng muốn nghe một câu chế nhạo từ cái người ấy lại không được nữa. Hoặc là nói, không thể muốn. Từ những cơn mưa đầu mùa cho đến cuối mùa lúc này sao cứ có cảm giác lâu thật lâu.
Đang là 2h12' sáng, bây giờ mà onl thì có thấy T không?