Thứ Tư, 25 tháng 12, 2019

25.12

Trái tim của mình thì mỏi mệt.
Còn những cơn đau dạ dày thì trở nên đáng sợ hơn trước.
Những lúc thế này mình cũng nên được yếu đuối một chút phải không. Sao mình cứ trơ lì không thể bộc lộ mọi thứ ra. Sao mình lại thế? Như hòn đá ven đường mặc cho tất cả giông bão kéo qua.

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2019

21.12

"Vèo một cái sắp sửa hết Giáng Sinh" Tôi nói
"Vèo một cái lại hết Tết" Tô Tô trả lời
"Vèo một cái hết đời" Em D chốt lại =)))

...

Thời tiết độ này hệt như đã vào xuân. "Mùa xuân Hà Nội là mùa xuân có mưa riêu riêu, gió lành lạnh..." Em D đã than vãn không thôi về thời tiết đó. Cái mùa mà bước ra phố cũng lo ngại chẳng dám mang giày trắng. Rồi vài tuần nồm ẩm, không khí lúc nào cũng có mùi ẩm thấp, quần áo thì phơi mãi không khô. "Khó thở lắm" Cô nàng tổng kết.

Mà tôi thì lúc nào cũng háo hức chờ xuân. Trời vắng nắng, chỉ sáng dìu dịu. Buổi sáng hé cửa ra, chút gió lạnh mang theo hơi ẩm lướt qua làn da. Hít một hơi sâu, có cảm giác như hít cả một luồng nhựa sống vào lồng ngực. 

Phải một tháng nữa, mới đúng là xuân.

...

Tối hôm trước G chở tôi về, mưa bụi mênh mang dưới những ngọn đèn đường. Tôi hỏi G, mười năm sau cô nàng sẽ thế nào? Tôi không thể nào hình dung ra câu chuyện của chính mình trong tương lai xa. Chẳng có dữ liệu nào cả. Từ một lúc nào đó, thay vì những kế hoạch tỉ mỉ dài hơi, tôi đem gần như tất thảy của mình cho hiện tại và tương lai gần. Luôn bây giờ, hoặc không bao giờ. Kiểu vậy.

Công cụ thống kê và báo cáo web