Thứ Ba, 17 tháng 11, 2015

R


R đến gặp tôi một cách đột ngột. Bảo rằng sắp tới sẽ đi công tác ở một nơi xa, chừng khoảng 3 - 4 năm mới trở lại.
Bước chậm cùng nhau trên con đường quen thuộc của nhiều năm trước, yên lặng đếm từng nhịp bước chân, tôi mơ hồ nghe R nói: "... rồi khi anh trở lại, chúng mình sẽ cưới...". Giọng nói hơi có chút nghèn nghẹn, khẽ khàng như tự nhủ. Tôi ngước nhìn người con trai mình đã từng yêu. Từng đường nét trên khuôn mặt khiến tôi thoáng ngỡ ngàng. Anh lại như những lần trước, cứ vờ như chưa từng có gì xảy ra. Còn tôi lại thấy lòng mình phẳng lặng như mặt hồ trước mắt, không một vệt lăn tăn gợn sóng. 
R dựa lưng vào bức tường phía sau, trên gương mặt nhìn nghiêng giống như có ánh nước. Tôi bước tiếp trên con đường nhỏ quanh co.
Có phải là nợ tôi một lời xin lỗi nên đến trả? Có phải nói lời từ biệt rồi sẽ không còn xuất hiện trong những giấc mơ của tôi?

Tôi không hiểu lòng mình, không dò xét được hết những gì được cất giấu tận sâu bên trong. Suốt một đoạn thời gian dài tôi thậm chí quên bẵng sự tồn tại về R. Rồi khi kí ức mở ra, hình dáng ấy đã không còn rõ nét như trước. Mà sao có biết bao lần khi tôi chẳng hề nghĩ đến, khi tôi nghĩ về những người những chuyện chẳng hề liên quan, khi tôi thích là một người khác.. thì người tôi gặp trong giấc mơ vẫn cứ là R. Đã lâu không còn là ác mộng, cứ mờ nhạt và vụn vặt những câu chuyện không đâu. Nhất là khi cảm thấy mình trở nên mệt mỏi, yếu đuối những giấc mơ ấy thường xuất hiện. Có phải rằng chỗ dựa ấy vẫn còn tồn tại trong tiềm thức, dù ở thực tại tất cả đều đã đổi thay, và lòng tôi từ lâu cũng đã khác.
Tôi không ghét bỏ chỗ dựa ấy.
Anh ấy nói sẽ không còn xuất hiện nữa, có buồn không?
Công cụ thống kê và báo cáo web