Thứ Tư, 11 tháng 5, 2016

Khi thanh âm cũng bất lực như lời*


Tôi thường ngủ từ 10h30 tối. Và mọi lúc có thể sau khi học bài. Như tối qua. Nằm yên lặng một góc khi vừa tắm xong. Tôi không mệt đến thế, chỉ vì lúc ấy hai mắt không thể tiếp nhận thêm bất cứ ánh sáng nào nữa. Giá lúc ấy có tiếng nhạc hay radio từ phòng dưới có lẽ tôi vẫn sẽ lắng nghe thật lâu. Nhưng mọi thứ lúc ấy đã yên tĩnh lạ kỳ, chẳng có gì ngoài một màu tối đen. Tôi cố để bản thân mình đừng bị nhấn chìm bởi nỗi sợ hãi tuyệt vọng đang dần nhen nhóm, một lần nữa muốn nuốt hết tất cả. Cố gắng để bình tâm vượt qua đau đớn lúc ấy. Một lời cầu cứu cũng không thể thoát ra.
Tôi không biết mình còn có thể tiếp tục thế này trong bao lâu.


Mở mắt nhìn chỉ thấy một mảng lòa nhòa mờ mịt. Nhắm mắt lại là màn đêm vô tận. Những khi ấy tôi luôn thấy mỏi mệt khôn cùng. Nghĩ đến bất cứ điều gì cũng chỉ còn chán nản và bi quan. Tôi nghĩ đến một người. Gần đây tôi có thích một người. Tôi vẫn giữ nguyên ý nghĩ rằng mình có lẽ sẽ chẳng thể yêu được một ai, cứ như thể cái thứ cảm xúc ấy trong lòng đã biến mất vô tung, không liên quan đến tín ngưỡng hay sự phản bội nào đó. Tôi cũng vẫn cho rằng chuyện yêu đương không phù hợp với mình, tới gần một ai đó rồi phá vỡ sự đẹp đẽ này là điều không nên... Nhưng tôi lại muốn chạm tới con người ấy. Cậu ấy chẳng có bề ngoài đẹp đẽ ưa nhìn. Cậu ấy và tôi chỉ vừa quen biết, chưa tiếp xúc mấy lần. Cậu ấy nhỏ hơn tôi. Tôi không biết tại sao mình bị thu hút như vậy, cứ như có một sợi dây vô hình kéo đi. Đó là một cảm giác vô lý hết sức, hình như chỉ xuất hiện trong sự vô lý và ngang ngạnh đến phát điên của tôi. Tôi chẳng quan tâm dù ngày mai cái thích nho nhỏ ấy biến mất luôn trong thời tiết xấu, hay là ngàn vạn cái không hợp, tôi có thể ngay trước mắt tỏ tình với cậu ta. Nếu thế giới của tôi đừng bề bộn như thế. Như một căn phòng lộn xộn mà người ta chẳng thể dẫn khách đến thăm.
Làm sao có thể. 


*Tôi đã yêu đã yêu như chết là hạnh phúc 

Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em 
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc 
Còn điều chi em mải miết đi tìm. 

Tôi đã đến cùng em và tôi biết 
Em cũng là như mọi người thôi 
Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu 
Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người 

Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá 
Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rơi 
Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp 
Khi thanh âm cũng bất lực như lời


- Khúc mùa thu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Công cụ thống kê và báo cáo web