Thứ Hai, 18 tháng 12, 2017

18.12

Nhìn này, suốt gần cả tháng Mười Hai tôi đã chẳng viết được dòng nào cho blog. Công việc bận rộn, cái lạnh mùa đông, sự lười nhác hay là cả sự trốn tránh đã khiến tôi dừng lại khi định gõ những dòng đầu tiên. Cứ lần nữa mãi như vậy đến gần hết tháng. Tôi sẽ chẳng bao giờ nhớ được những điều đã qua đó. Rồi chỉ biết than thở rằng thời gian trôi thật nhanh và mình đã bỏ lỡ điều gì đó khi mà trí nhớ gần như trống rỗng về những ngày đã qua.

Gần đây tôi nghĩ mình tạm ổn rồi, ngoài việc hơi bận rộn và loay hoay với vài nỗi buồn nhỏ con thì stress đã tạm ngưng được rồi. Công việc của tôi đã dần đi vào ổn định. Tôi cũng dần thích ứng với môi trường mới này nên cảm giác cũng bớt tệ so với lúc đầu. Có lẽ bình yên, an toàn là điều tôi muốn nhất lúc này sau cả một chặng đường bấp bênh - nên khi mọi thứ dần ổn định, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Chắc vì thế nên việc bận rộn với cả núi việc cũng không khiến tôi cảm thấy bức bối quá nhiều, chỉ là không có nhiều thời gian cho việc khác mà thôi. Đến vài bộ phim đang xem dở cũng bị tôi quên bẵng, khi đọc lại vài trang nhật ký này mới nhớ ra tới. Lỗi hệ thống rồi, đầu óc lơ tơ mơ lắm rồi.

Tôi thích một bạn làm cùng phòng, đó là lý do trốn tránh. Có một vài ý nghĩ tôi đã không muốn thành thật. Và đôi khi tôi nghĩ mình giống Taylor Swiff rồi. Vì sao trái tim có thể thay đổi cảm xúc càng lúc càng dễ dàng như thế? Tôi không còn là tôi ở 5 năm trước cho rằng tình yêu là thứ gì đó duy nhất, vĩnh hằng và bất biến mới đúng là tình yêu đích thực. Không ngây ngô và cũng không đủ quyết liệt cho một thứ cảm xúc nữa rồi. Có một điều gì đó đã chết đi như vậy. Tôi chỉ thích một cách dễ dàng và dường như chưa lúc nào đủ mãnh liệt và biết sẽ lâu dài. Vậy nên cũng chỉ có thể bảo mình rằng hãy quên đi thì hơn.

Nhưng chẳng dễ gì, mỗi lần nhìn thấy cậu ta thì giống như có một sợi lông vũ chạm nhẹ vào tim tôi vậy, và tôi ước mỗi web tôi làm đều lỗi hệ thống để gặp người phụ trách đó mà thôi. Dù chẳng biết nó kéo dài bao lâu, nhưng sự thực đang diễn ra vậy đó.















4 nhận xét:

  1. Tôi cũng đang rơi vào tình huống tương tự của Mèo. Buồn cười nhỉ! Cảm giác nghĩ về ai đó thật khó tả phải không Mèo?! =))

    Trả lờiXóa

Công cụ thống kê và báo cáo web