Thứ Bảy, 23 tháng 12, 2017

22.12

1. "Người trong hồi ức không thể gặp, gặp được rồi hồi ức sẽ không còn."

Vũ là một chàng trai trẻ có đôi mắt lúc nào cũng như đượm buồn. Và tên cậu ấy, tôi rất thích tên Vũ, thích gọi tên cậu ấy. Thi thoảng khi dừng lại trước một cơn mưa cũng sẽ nhớ đến ánh mắt đượm buồn đó. Nhưng từ rất lâu không còn nói chuyện nữa. Câu chuyện để chúng tôi căng thẳng với nhau, tôi không còn nhớ nữa. Tôi lại nhớ hơn phân nửa nguyên do đến từ mình. Tôi của khi đó cũng đang trong quãng thời gian stress rất nhiều, nếu không muốn nói là vẫn luôn đặt nửa bước chân tới ranh giới của trầm cảm. Tôi rơi vào trong trạng thái tồi tệ và cử xử tồi tệ với cả thế giới. Tình trạng của tôi, Vũ biết.

Tôi nhận được tin nhắn của Vũ vào rất khuya hôm trước. Tin nhắn lần này cách tin nhắn lần trước chừng 1 năm. Vũ hỏi, có còn giận người bạn này nữa không hay đã gạt ra khỏi đầu óc. Vũ kể, về một nỗi buồn đang hiện hữu. Vũ không biết tôi có đọc được hay không, vì không còn trong danh bạ nữa.
Tôi không gửi lại câu trả lời. Người tốt đẹp đó chỉ là một ảo ảnh được tạo nên từ hồi ức của Vũ mà thôi. Thời gian chữa lành những vết thương bằng cách khiến người ta quên đi những điều tồi tệ, chỉ lưu giữ lại những ký ức tốt. Đến khi gặp lại rồi mới biết, kết quả như lúc trước vốn chẳng sai. Nhưng lúc đó ngay cả hồi ức tốt đẹp cũng biến mất rồi.

Dù vậy đi nữa, tôi đã muốn phá bỏ ngăn cách giữa chúng tôi biết mấy.

2.  Tôi ngồi cách cậu ấy chỉ một ghế ngồi. Dù là vậy, tầm mắt của cậu ấy dường như cũng chưa hề dừng lại ở chỗ tôi. Tôi đã dành thời gian cho cả giờ để nghĩ vẩn vơ.

Tất cả mọi lý thuyết đều không có nghĩa lý gì đối với một kẻ dễ dàng bị cảm xúc dụ dỗ. Nên tất cả những thứ nên hay không nên không phải là điều gì đó lớn lao. Thứ chân chính ngăn tôi lại là nỗi sợ hãi. Tôi sợ cậu ấy nói rằng người cậu ấy thích là cô gái ngồi kế bên tôi. Tôi sợ đến gần rồi sẽ lại giống như những lần trước, biết được hóa ra con người đó khác quá xa so với tưởng tượng.

Người trong mộng ước cũng không nên đến gần, đến gần rồi mộng ước cũng không còn.

3. Từ bao giờ thì "trầm cảm" đã trở thành một căn bệnh phổ biến, một căn bệnh thời đại? Khi một bà mẹ tự tay giết con mình vì trầm cảm sau sinh thì những bài báo, test... có mặt khắp nơi trên Fb. Và đến giờ, sau khi ca sĩ chính của SHINee tự tử.

Tôi nhớ đến Rừng Na Uy. Lần đầu đọc Rừng Na Uy là năm tôi 16, tôi đã không thể lý giải về sự ra đi của bạn trai Naoko. Cả những cái chết xuất hiện trên mặt báo vào thời của chúng tôi bây giờ. Tôi không hiểu. Cho đến khi tự mình rơi vào những cơn khủng hoảng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Công cụ thống kê và báo cáo web