Chủ Nhật, 11 tháng 2, 2018

11.2

Kết thúc ngày làm việc cuối cùng của năm cũ, tôi bắt đầu được nghỉ Tết từ ngày mai. Thời gian vừa rồi thật không dễ dàng, cảm giác não lúc nào cũng căng ra vì quá tải vậy. Vì lượng công việc cuối năm được giao nhiều thêm, chồng chất không ngừng. Nhưng khi nhận được tháng lương trước Tết nhiều hơn hẳn tháng trước thì tôi cũng thấy nỗ lực mình bỏ ra được hồi đáp phần nào. Dù bây giờ dư âm của cái mệt ấy còn chưa tiêu tán hẳn.

Thề, cái bây giờ ghét nhất là tiền mà muốn nhất cũng là tiền. Tôi cầm khoản tiền lương trong tay mà thấy nhẹ bẫng, những khoản chi cuối năm ùn ùn kéo đến. Nhẩm tính, những khoản tiêu Tết tạm đủ, nhưng những khoản nợ ra Tết cần phát sinh thì chắc còn phải cố gắng giữ hiệu suất làm việc này đến giữa năm sau may ra mới trả xong. Nghĩ đến Mẹ, chẳng thể dùng tiền chữa răng trước Tết. Nghĩ đến Tiểu C, chẳng mua sắm được bao nhiêu đồ trong cả mùa đông. Nghĩ đến ngày Tết nhất, mấy mẹ con bảo nhau bớt khoản chi này, bớt khoản chi kia, rồi thành ra cái gì cũng không cần mua sắm... Lẽ ra chúng ta đâu cần phải khổ cực đến vậy, bây giờ gom lại từng li, đến bao giờ mới có thể an tâm đây. Tôi chỉ trách mình không thể giỏi giang, mạnh mẽ hơn nữa mà thôi.

Nếu tôi còn bé thì tôi sẽ khóc, nhưng đã hai sáu hai sáu...

Những dây thần kinh trong đầu vẫn còn căng thẳng, như thể độ đàn hồi đã hỏng mất và chúng chẳng biết làm cách nào để trở về như cũ. Tôi dùng sự yên lặng cố gắng điều chỉnh lại mọi thứ, loại bỏ bớt những stress này đi thì tôi mới có thể nghỉ ngơi để tiếp tục.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Công cụ thống kê và báo cáo web