Thứ Hai, 12 tháng 2, 2018

12.2

Đôi khi tôi nghĩ mình chẳng có gì ngoài những nỗi buồn. 

1. Buổi sáng H nhắn tin rủ bọn tôi họp mặt tất niên. Sau những lời đã nói thì cứ làm như chẳng có gì xảy ra vậy. Tôi đã nghĩ mình sẽ gạt bỏ người bạn này khỏi cuộc sống của mình. Một đứa luôn hành xử tồi tệ. Và cái ý nghĩ đó nhen nhóm trong lòng bọn tôi rất nhiều lần trong nhiều năm. Có nhiều lỗi lần đã được bỏ qua. Tôi chẳng chọn lựa để bắt đầu mối quan hệ này. Nhưng tôi đã lựa chọn giữ nó. Cũng chỉ bởi vì trong kí ức từ rất lâu về trước của tôi đã có hình ảnh người bạn đó. Một ngày trời trong, mùi gỗ lim thơm ngát xen lẫn mùi nước mưa từ những cành cây xếp đầy trước cổng trường, chúng tôi nói chuyện với nhau điều gì đó. Đó là một trong những người bạn tôi có từ khi còn nhỏ. Những hình ảnh nằm rải rác trong đầu tôi như một cuốn album cũ, tôi quý trọng từng bức hình, có thể bức hình đó chỉ mình tôi còn cất giữ. Cô bạn năm ấy lên cấp hai lại học chung lớp với tôi, với một đứa trầm lặng và luôn e dè đám đông như tôi, cô ấy là một trong những người tôi nói chuyện nhiều nhất suốt cả những năm tháng ấy. Chúng tôi thực sự không yêu quý nhau quá nhiều, nhưng tôi trân trọng mối quan hệ này, nếu không có họ, có lẽ tôi vẫn sẽ lẻ loi cô độc một mình suốt cả thời cấp 2 ấy, như là khi học cấp 1 và cấp 3, và cả bây giờ nữa. 


2. Tôi hỏi mẹ về Vàng Anh. Vàng Anh là con mèo đực duy nhất trong đám bốn chị em mà Tazan sinh được hồi năm trước. Năm trước khi một người quen của mẹ hỏi xin một đứa trong đám mèo nhỏ, tôi cho Vàng Anh đi. Được hai hôm, hỏi chuyện thì bà chị ấy mới bảo nó trốn mất. Suốt hai ngày sau đó tôi và tiểu C đạp xe đi khắp các ngõ ngách trong vùng hỏi thăm. Mỗi buổi tối lại tìm quanh khu đó. Nhưng có tìm một con mèo nhỏ mới biết trời đất thênh thang đến tuyệt vọng. Đi đến đâu dù xa hay gần tôi đều không tự chủ mà nghĩ, liệu nó có sợ quá trốn vào bụi rậm kia, hay có đang run cầm cập nép mình trên mái nhà kia. Thế mà cuối cùng chúng tôi lại thấy nó, khi chị kia bảo nó trốn trong nhà. Con bé con tội nghiệp suốt mấy hôm chẳng ăn uống, cũng chẳng dám kêu rên vì sợ. Tôi lên tìm nó mới dám ra, bế nó vào lòng, nó bám chặt. Tôi chỉ ước mình có thể đưa nó về tức thì. Nhưng tôi không làm được, chỉ vì người ta đang giúp đỡ mẹ tôi rất nhiều. Tôi chỉ có thể giúp họ cột chặt nó lại... Được vài hôm lo lắng nhờ mẹ hỏi thăm, biết thằng bé con bên đấy thích mèo nên cũng chăm nhiều. Sau đó tôi không hỏi lại lần nào nữa. Sợ sẽ nghe được tin không tốt, trong khi chẳng thể làm được gì cho nó. Bây giờ là một năm qua đi, họ nói con mèo đó bỏ đi đâu mất rồi, họ xin con mèo khác và cũng vừa thịt xong. 

Đừng ước như loài mèo, chúng chỉ là những sinh vật tội nghiệp không nên xuất hiện trong thế giới con người mà thôi. 

3. Chút tiền nhỏ nhoi tôi cầm về, tối nay trích ra một phần vì người ta đòi nợ. Một món nợ vốn không đúng đắn. Họ nhắn tin nói những lời nặng nhẹ với mẹ tôi dù đã nhận được tiền. Thật đáng buồn khi mà mối quan hệ ruột thịt lại chẳng đáng giá một xu khi đứng trước tiền bạc. Trong cảnh khó khăn chồng chất này, lòng tôi nặng, mà chỉ thương mẹ nghĩ nhiều. Giá như cánh tay tôi có thể giang rộng hơn, đủ để che chắn hết mọi bão táp ập đến. Mẹ tôi thực sự đã già rồi mà chúng tôi vẫn chưa kịp trưởng thành.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Công cụ thống kê và báo cáo web