Thứ Năm, 15 tháng 3, 2018

15.3

Tôi sợ hãi. Và hoàn toàn chẳng biết làm gì lúc chỉ còn một mình lúc này.

Khi phát hiện ra sự tồn tại của một người đàn ông xa lạ trong phòng mẹ mình, tôi chỉ biết chết lặng.

Vào thời điểm khi biết mẹ nhắn tin qua lại với một số máy lạ, tôi đã không thể thoát khỏi cảm giác hoang mang và e sợ của mình. Những câu hỏi và những câu trả lời khiến tôi rối bời. Và sự xâm nhập của kẻ xa lạ đó trong căn nhà mình khiến tôi cảm thấy mình đang sống trong một cơn ác mộng vậy.

Ông ta rời đi rồi, tôi nhắn mẹ để ông ta đi, nhưng lòng tôi vẫn lạnh lẽo. Căn phòng mẹ tối đen, một tia đèn ngủ như mọi ngày cũng chẳng có. Còn phòng tôi đèn vẫn sáng, tôi sợ sự lạnh giá của đêm tối lúc này.

Tôi đã nghĩ rất nhiều kể từ khi biết được mọi thứ. Đó cũng là thời điểm mà tôi đã nghĩ mình nên nghiêm túc tìm đến bệnh viện trước khi chứng trầm cảm của mình trầm trọng hơn nữa. Tôi có thể ích kỉ một chút không, như một quyền lợi của một bệnh nhân? Tôi đang phải đối mặt với những gì, và sao mẹ tôi lại nhẫn tâm chẳng hề thấy và dồn thêm chút nữa cho tôi, bằng quyền lợi của bà?

Bố đi rồi, gánh nặng quá lớn lao với con, giá như con là một thằng con trai. Hoặc giá như nhà mình còn một đứa con trai. Để con bớt chông chênh thế này.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Công cụ thống kê và báo cáo web