Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2018

18.3



"Tôi chết trong em bao giờ
Mỗi sớm sương bay thành phố mơ
Nỗi nhớ lang thang chiều mùa đông
Mùa đông dài đến vạn ngày.

Đong mãi cơn đau tôi dài
Mưa gió đi ngang vùng mắt ai
Tôi vẫn say như ngày em xa
Cạn mưa rồi đến ngày tàn..."


. Mưa lất phất cả ngày. Cái sân trước đã lem nhem vì những vệt chân ướt qua lại. Một vài dự định nhỏ đã phải bỏ qua. Nhưng không khí với độ ẩm cao này khiến tôi dễ chịu đôi chút. Như một làn gió mát thoảng qua bầu trời ngột ngạt vậy.


. Không rõ do chuyển mùa thành phố điều chỉnh giờ thắp đèn tối hay do mắt tôi tăng độ nặng hơn mà mỗi buổi chạng vạng lúc trở về nhà đều cảm thấy mọi thứ tối và mơ hồ hơn.


. Tôi muốn đọc cuốn "Thư tình gửi một người" trong ngày hôm nay. Hôm trước tôi có bảo với Thành, tình yêu chẳng chữa lành thứ gì cả, vậy nên đừng cố gắng tìm kiếm nó vì mục đích nào đấy. Nó giống như bị che mắt vậy, mở mắt ra mọi thứ vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi cả. "Nhưng đôi khi người ta cũng cần nhắm mắt lại một lúc" - tôi có đọc được vài dòng trích đoạn thư tình Trịnh Công Sơn viết gửi Dao Ánh vào hôm nay, lúc đó tôi có chút suy nghĩ viển vông, nếu có ai đó dành nhiều tâm tình cho tôi đến vậy, thì dù đoạn ký ức đó sau này cũng chỉ thành một nốt nhạc buồn trong cả bầu trời ký ức của anh ta cũng được. Tôi thích Trịnh Công Sơn, Lưu Quang Vũ... nhưng vừa cảm nhận tác phẩm vừa đọc những câu chuyện đời thực từng khiến tôi cảm thấy rất khó chấp nhận.


. P bảo với tôi vào một buổi tối mùa xuân, P bảo cậu ấy có cách rèn luyện trí tưởng tượng rất tốt. Nhắm mắt lại và hình dung ra thứ mình muốn ở trước mắt. Phải thật sự rất tập trung và tin rằng nó đang ở trước mắt mình. Cậu ấy cười và khoe với tôi về cái bảo bối lớn (chiếc xe moto trong mơ) trước mắt. Tôi cười lớn về điều thú vị ấy. Những ngày cảm thấy mình rất mệt này, thỉnh thoảng tôi nhớ đến P và bài học cuối buổi Yoga, tôi nhắm mắt lại và để bản thân mình thả lỏng.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Công cụ thống kê và báo cáo web