Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2018

11:58

Tôi không ngủ được. Bây giờ vẫn còn là 15.3 mà thôi, còn chưa sang ngày mới.

Cuộc sống gần đây của tôi chật vật không chịu nổi, đủ để tôi không muốn gặp ai, không muốn quan tâm đến tất thảy mọi thứ và cũng không viết nổi mấy dòng về những câu chuyện mệt mỏi của mình.

Tôi đã không còn trong độ tuổi sớm sủa để cứ mãi loay hoay trong mớ bòng bong của mình nữa, tôi phải thay đổi để mọi thứ tốt lên, tôi cứ liên tục động viên chính mình mãi. Nhưng càng cố gắng, tôi chỉ càng thấy mình yếu đuối hơn.

Nước mắt đã trở về với tôi, sau suốt những tháng ngày tắc nghẹn ấy. Tôi khóc thật dễ dàng.

Tôi nhớ bố tôi, và nhớ cả mẹ nữa. Những buổi sáng đều sẽ nhớ chuẩn bị đồ để tôi mang đi, và dù có bận đi lễ từ sớm cũng không quên gọi điện về để gọi tôi dậy đi làm. Nhưng bà cũng là người sẽ luôn giấu giếm và làm những chuyện ngốc nghếch tai hại. Luôn vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Công cụ thống kê và báo cáo web