Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2018

16.3

1. Tôi chẳng tin mọi lý do mà mẹ tôi đã nói, nhưng cũng chẳng thể trực tiếp vạch trần sự thật ấy. Chúng tôi đều cần đến lý do ấy. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản mà thôi. Nhưng giờ thì tôi lại phải tính toán từng bước một để mọi thứ trôi qua yên ổn. Dù có mệt mỏi đến vậy đi nữa, nhưng ngày yên ổn bao giờ mới tới đây.


2. Buổi chiều trên đường đi làm về nhà tôi ghé qua một cửa hàng cắt tóc không mấy quen thuộc để cắt bớt mái tóc đã hơi dài quá của mình. Mấy sợi tóc mỏng manh mà lại khiến tôi thấy đầu mình nặng trĩu và bứt rứt khó chịu, tôi nghĩ mình nên cắt thật ngắn mới tốt. Cuối cùng lại chỉ lựa chọn cắt đến ngang vai. Tôi vẫn còn chút lí trí để sợ mai mình sẽ hối hận nên chỉ cắt tạm như vậy. Mái tóc mới vẫn không khiến tôi hài lòng.

Tôi khó chịu khi nhìn mình qua gương. Tôi nghĩ mình già nua và trông rất khó chịu. Tôi luôn có ý nghĩ liên tưởng từ mình đến bà cô dạy Hóa học cấp hai, trông bà ấy như thể cả thế giới này có thù hằn với bà ấy vậy - khi đó tôi nghĩ vậy và giờ có lẽ tôi nên dành câu nói đó cho chính mình. Dở khóc dở cười như vậy, có vài lần tôi nghĩ nếu tôi được làm lại cuộc đời một lần nữa như vài câu chuyện trọng sinh thì thật tốt, chết đi rồi đâm chồi nảy lộc một lần nữa, vì mọi thứ bây giờ hỏng bét rồi.

Nhưng tôi cũng từng ghét linh hồn của mình đến nỗi không muốn làm lại, chỉ cần tan biến như hạt bụi là được, vì nếu là tôi, thì dù có làm lại bao nhiêu lần có lẽ vẫn sẽ có kết quả như vậy.


3. Tôi mơ về những chuyến đi. Tôi luôn bảo mình những lúc cảm thấy tồi tệ nhất, bây giờ chỉ cần mình đứng ở một nơi xa khác, nghe tiếng chim hót và mùi hương đốt rạ, mùi cây lá thoang thoảng trong vườn... tôi chắc sẽ lại ổn thôi. Tôi cách thật xa, và chỉ cần biết mẹ tôi vẫn còn khỏe, thì dù bà có thế nào đi nữa tôi cũng đâu buồn lo. Chỉ tiếc rằng sự tự do đó không dành cho tôi, tôi vẫn phải ở đúng vị trí này, tỏ ra không có chuyện gì để làm việc kiếm tiền trả nợ, đó mới là hiện thực. Nếu tôi đi rồi mọi thứ sẽ thật sự bung bét... Và tôi cũng biết, con quái vật ấy ngụ ở trong mình, dù tôi có chạy đến đâu nó vẫn chễm chệ trong lồng ngực.


4. H rủ tôi đi nhiều nơi, dù chỉ có hai đứa cũng đi. Tôi cười hỏi cô ấy định lừa tôi đem bán à. Tôi nghe H chửi tôi điên. Nhưng tôi thật sự có sự sợ hãi và kiếm cớ từ chối, người bạn đó, dù tôi có vì lòng quý trọng mà duy trì quan hệ thì sự tin tưởng cũng chẳng bao giờ trở về như trước.

5. Tôi vẫn không thể thả lỏng mình, dù đang ở trong phòng mình, trong ngôi nhà của mình. Sự sợ hãi sẽ có một ai đó đột ngột xuất hiện trong đêm khiến tôi luôn không thể hạ xuống sự đề phòng, cảnh giác. Và mệt. Và lo lắng.

4 nhận xét:

  1. Tôi cũng đọc hết entry trước đó rồi. Tình cảnh của Mèo buồn nhiều nhỉ. Tôi hy vọng cô sẽ sớm vượt qua được, vượt qua được câu hỏi mà mình đặt ra rằng "những ngày yên ổn bao giờ mới tới đây."

    Cô hãy dành 1 chút nghe ca khúc mới Flower road của Big Bang. Tôi đã đeo tai nghe, nhắm mắt lại và thưởng thức nó sau khi đọc bản dịch trước đó. Và khẽ rơi nước mắt. Tự nhiên khóc như 1 người bạn đã tâm sự điều gì đó với mình vậy.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhìn thấy cô thật tốt. Cô vẫn ổn chứ? Với tôi thì mọi cảm xúc cũng đang dần lắng xuống, tôi chỉ cảm thấy hơi trống rỗng mà thôi.

      Bài hát tạm biệt của Big Bang, tôi cũng thường nghe và cảm nhận nó trong thời gian này. Cảm ơn cô.

      Xóa
  2. Trả lời
    1. Vừa nãy đọc blog của cô tự dưng nhớ đến dự định mua dâu tằm về ngâm dành mùa hè này, suýt chút thì quên bẵng.

      Xóa

Công cụ thống kê và báo cáo web