Thứ Năm, 1 tháng 2, 2018

1.2

Thời tiết lạnh giá, cái lạnh không muốn đụng vào nước.

Những ngày cuối năm mọi thứ trầm hẳn xuống. Một số người tại công ty cứ vậy mà biến mất hẳn. Có một vài người biết căn nguyên, và nhiều người thì không. Tôi đã không biết. Họ biến mất một cách đột ngột. Sau những ngày náo nhiệt vì World Cup thì đột ngột lắng lại như vậy. Không kịp để người ta thích nghi.

Cô bạn ngồi ngay sát vì cãi nhau với bạn đối diện nên chuyển vào tận góc trong, để lại bên cạnh tôi một khoảng trống. Chẳng có những tiếng ồn ã xung quanh khiến tôi thấy sự yên tĩnh của mình bại lộ. Tôi thấy lúng túng nhiều hơn.

Cậu bạn có cái màn hình máy tính to nhất phòng đột ngột nghỉ, được hai ba hôm, buổi sáng tôi đến công ty và nhận ra chiếc màn hình ấy biến mất theo. Cậu ấy đã lặng lẽ đến vào lúc mọi người về hết và chuyển nốt đồ đi. Chẳng chào hỏi ai nấy một câu. Thật tồi mà.

Cậu ấy cũng thế. Sau chuyến đi Singapore dài đến cả tuần, cậu ấy về rồi lại nghỉ liên miên, lác đác một vài hôm lên công ty. Tận hôm nay tôi mới biết anh trai cậu ấy là lý do cả cậu bạn kia lẫn cậu ấy nghỉ việc, thì ra vị cựu CTO ấy đã chấm dứt hoạt động tại công ty nên một số khớp nối vì người ấy mà tồn tại giờ tan rã. Tôi đã ôm một chút hi vọng mong manh rằng có lẽ cậu ấy sẽ ở lại vì một vài người bạn thân thiết gắn bó đã lâu. Nhưng không, cả cái chuỗi chức danh quy định sau tên Sky của cậu ấy cũng bỏ rồi. Tôi thực sự đã cảm thấy một lần thích này lại qua đi nữa khi cậu ấy đi khỏi công ty dài ngày như vậy, nhưng đến tận lúc biết tin tức vẫn cảm thấy buồn bã quá sức. Tôi còn chưa kịp nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn nữa. Và từ giờ đến cả hình bóng của cậu ấy cũng không còn thấy.

Nhiều người trẻ tuổi nhưng đã gắn bó tại đây rất lâu, nhưng giờ phút này tôi lại đang cảm nhận rất rõ sự tan rã của bức tường còn mỏng manh này. Sẽ còn tiếp tục những sự chia tay nữa đúng không? Tôi cảm thấy sự rối loạn nhen nhóm trong lòng mình, tôi bất an theo những sự ra đi ấy, sự kiên cố tại nơi đây sụp đổ thì có thể tôi cũng sẽ rời đi. Phải làm sao khi tôi đã ước được an ổn và sợ hãi dịch chuyển mất rồi.

Chẳng bữa tiệc nào là không tàn cả, tôi tự nhủ như vậy và tỏ ra bình thản, nhưng sâu trong lòng mình tôi nghe tiếng nỉ non của một kẻ yếu ớt khát cầu một nơi che chắn vững chãi. Tôi không muốn mọi thứ trôi nhanh thế này. Tôi đang cố hết sức để mọi thứ đi vào quỹ đạo, rồi tôi sẽ sống chậm hơn. Nhưng giờ mọi thứ lại bung bét, tôi lại rơi vào cái vòng luẩn quẩn tại sao, vì sao...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Công cụ thống kê và báo cáo web