Thứ Hai, 1 tháng 4, 2019

Tháng Ba

1. Đầu tháng ba, L lấy vợ. Người mà tôi vẫn luôn cảm thấy đôi khi cậu ấy vẫn chỉ là tên nhóc, lấy cô gái mà cậu ấy yêu cũng gần chục năm rồi.

Tôi có chút luyến tiếc. Bảo rằng tôi sẽ cướp rể. Hắn cười ha hả, hỏi thế chị có định lấy em ko mà cướp. Tôi tỏ vẻ tôi cũng chỉ trêu đùa hắn mà thôi.

Mấy năm nay càng lúc càng thân cận. Dù là nhóm 5 người rồi dần thì chỉ còn 4, rồi 3, và 2, 2. Nếu là Th, hẳn là tôi cũng cảm thấy như thế. Như Bò, hay là G - cô bạn thân từ thời cấp hai của tôi cũng vậy. G là đứa bạn thân đầu tiên của tôi lập gia đình, năm đó chúng tôi cũng chỉ vừa hai mươi. Tôi thấy hơi hụt hẫng. Cô ấy sẽ bước vào một cuộc sống khác, với những suy nghĩ khác hẳn bọn tôi khi đó. Sẽ không vẫn luôn ở con phố của chúng tôi để nếu có muốn gặp liền có thể thấy ngay... Vậy đấy. Sau này cô ấy vẫn như trước, ko thay đổi nhiều như lúc đó tôi ngốc nghếch suy nghĩ, nhưng đúng là quỹ thời gian của cô ấy đã không thể như khi trước.

Còn bây giờ là một cậu bạn thân. Bạn khác giới thì cũng có khác biệt. Th từng hỏi tôi, nếu sau này chị lấy chồng rồi, hẳn là chúng ta không thể gặp nhau như bây giờ. Lúc ấy tôi không hiểu, hỏi rằng sao cậu ấy lại có suy nghĩ kì cục như vậy. Giữa chúng ta đâu phải là mối quan hệ gì đó khó xử mà phải tránh né cơ chứ? Nhưng khi L chuẩn bị lập gia đình, thì tôi lại nghĩ về chuyện đó. Đúng rồi, vẫn là không thể chiếm lấy thời gian của cậu ấy một cách vô tư lự như trước. Trước đây chúng tôi cũng không thường xuyên gặp gỡ, nhưng nó là tuỳ ý chứ không vì điều gì cả. Tôi cũng chỉ hụt hẫng một chút như vậy, có lẽ bởi cũng ít hiện diện trong cuộc sống của nhau. Nếu ở một mức độ thân thiết nhiều hơn thế nữa, tôi không có, chỉ tưởng tượng...


2. Trong đám cưới, Th cười hỏi tôi đã nghĩ gì mà nhìn mơ màng như vậy, có phải tôi đang mong một điều tương tự (đám cưới). Tôi đã trông như vậy sao? Tôi bảo là vì cảm thấy vui và háo hức khi thấy L bước sang một trang mới mà thôi. Không có mấy đứa bạn mà tôi thực lòng có cảm giác vui vẻ khi đứng dưới đám đông này, trong lòng cũng chúc phúc cho họ. Đám cưới của bản thân lại không phải là điều có thể tưởng tượng ra nổi vào lúc này. Nó mờ mịt cứ như thời tiết Hà Nội vào một ngày sương khói dày đặc đầu tháng Ba vậy.

Nhưng tôi không nói cho cậu ấy, tôi sẽ chẳng mơ màng gì về đám cưới, nhưng một đứa trẻ thì có đấy. Tôi vốn không thích trẻ con, tôi còn vụng về nếu phải dỗ dành hay bế bồng bọn trẻ. Có phải vì nhiều tuổi rồi, hay vì nhìn sang những đứa bé con của các bạn mình. Những đứa trẻ hẳn là những tia sáng rực rỡ xuất hiện trong đời bố mẹ chúng. Tôi thấy cô gái bé nhỏ đáng yêu của Bò mới bắt đầu đi học. Tôi thấy cậu nhóc của G mới hôm nào nghịch ngợm leo trèo khắp nơi mà bây giờ đã là học sinh lớp một. G nói với tôi về chuyện sẽ cho cậu bé học thêm thế nào, học trại hè, các chương trình học mà khi chúng tôi còn bé không thể học, giờ nếu con muốn cô ấy sẽ bù đắp lại tất cả... Trong lòng tôi chợt có một ao ước như vậy. Nhưng tôi cũng biết, chính bản thân mình cũng chỉ là một đứa trẻ, nào có thể chăm sóc tốt được cho ai đó.


3. Tôi đến Sapa, vài ngày trước khi qua sinh nhật của mình. Hôm tôi đi là buổi tối, xe chạy qua đêm đến Lào Cai. Tôi chưa từng đến Sapa một lần nào trước đó. Nên chẳng thể hình dung được quãng đường của mình ra sao. Chỉ đoán được những chặng quanh co lên dốc. Chỉ thấy những ngọn cây nhấp nhô ven đường, bên cạnh là khoảng không gian đen ngòm, sương phảng phất dưới ánh sáng lờ mờ của xe. Vài ngọn đèn nho nhỏ xuất hiện bên dưới xa xăm. Tôi cứ luôn nghĩ, nếu như chiếc xe của tôi rơi xuống khoảng không, đó rốt cuộc là một độ cao như thế nào? Tôi không thấy được bên dưới. Thế mà tôi lại tò mò hơn là sợ hãi cái tưởng tượng của mình. Nếu bên cạnh tôi là Th, tôi thực sự muốn chia sẻ với Th ý nghĩ đó.


6h sáng khi chúng tôi đến check in phòng ở, trời chưa sáng, còn nhiều sương và khá lạnh.Tôi thích Homestay mình đã chọn, bên ngoài là mặt phố, nhưng bên trong là một thế giới khác, hướng về rừng. Có một khu vườn nhỏ yên tĩnh, và ngay sau đó là rừng cây. Chúng tôi còn có thể trực tiếp từ tầng nghỉ bước đến rừng cây và vườn bên dưới. Khu vườn như trong ý thích của tôi, không phải một khu vườn quy hoạch cẩn thận với hoa và cây cảnh quý giá, mà chỉ là vườn rau và những cây mọc tự do.

Tôi đã không muốn trở lại Hà Nội cho lắm.


4. Khi về Hà Nội, đã có vài ngày tôi cảm thấy phiền muộn đến phát điên và phát khóc. Tôi ghét rất nhiều thứ và nhiều người. Có rất nhiều suy nghĩ tồi tệ bên trong tôi. Tôi chỉ có thể kìm nén bản thân mình. Tôi bị sao vậy chứ? Suy nghĩ của tôi được chứng thực, chỉ là tôi đến tháng mà thôi. Tôi bị điên đó, mỗi lần tôi đều như kẻ hoá sói trước mặt trăng vậy.


5. Tôi cắt đi một nửa mái tóc của mình. Bởi vì bứt rứt không chịu nổi. Nó dường như là thủ tục phải có khi tôi kết thúc một điều gì đó. Nếu không sẽ rất khó chịu. Giống như cảm giác khi ăn trưa xong mà không rửa tay, đi ngủ luôn. Tôi sẽ không chịu được vì cảm thấy tay mình bẩn, sẽ lây lan đến đâu đó trên cơ thể mà mình chạm đến. Hầu như đi đâu cũng mang giấy ướt là vì thế. Thói quen cắt tóc để cắt đi muộn phiền cũng vậy.


6. Em cắt tóc bảo trông tôi giống như 96, 97. Một tháng trước, khi tôi đến chỗ làm mới cũng gặp những đánh giá tương tự. Mọi người đều nói rằng trông tôi không giống với số tuổi tôi đã nói. Vì môi trường làm việc rất trẻ, nhưng mới đầu không ai gọi tôi bằng chị.

Tôi không hẳn là thích điều đó. Một phần vui vì miễn cưỡng cho là một lời khen. Một phần lại nghĩ, có thể điều họ nói đến không phải chỉ là khuôn mặt mà là trông tôi không có vẻ gì là một phụ nữ trưởng thành mà chỉ như một đứa trẻ. Tôi thích vẻ đẹp phù hợp với lứa tuổi hơn là sự nhầm lẫn như thế.

Tự nhiên nhớ tới Jammy, có một đợt rất không thích đồ Jammy. Vì áo hay váy luôn ưu tiên khoe vai hay ngực. Nên dù đẹp thế nào thì nó cũng không dành cho cái đứa khẳng khiu như tôi. Tôi không ngại khoe mẽ, chỉ ngại mình chả có cái gì mà khoe thôi. Sự hạn chế dành cho tôi vẫn rất nhiều.


7. Tháng Tư chào Hà Nội bằng cơn mưa rào sau nhiều ngày nắng. Trời lại lạnh. Hỉ nộ ái ố xoay chuyển còn nhanh hơn cả tôi. Sau khi bóc đến tờ lịch đầu tiên của tháng mới, rốt cuộc tôi không còn yên tâm chậm rãi trong những ngày nghỉ của mình được nữa.

Tôi vẫn chưa biết là mình nên làm gì tiếp theo. Không muốn quay trở lại cái nhà tù mà bao công mình mới rời đi. Không cam lòng bước vào cuộc sống ổn định như trước. Một khi ổn định rồi sẽ thấy ngày tháng trôi qua như trước, thật nhanh và vô nghĩa. Mọi người đều thế cả, nếu không thế thì chẳng phải là ghét lao động mà chỉ ưa nhàn hạ đó sao.
Công cụ thống kê và báo cáo web