Thứ Sáu, 10 tháng 11, 2017

...

1. Chiều hôm trước, khi đội mưa trên đường về nhà mình đã cảm thấy rất muốn khóc. Không có chuyện gì lớn xảy ra với mình, chỉ là lúc ấy tự dưng rất nhiều cảm xúc chợt nảy ra. Mình thấy mình cô đơn, mình rất tủi thân và yếu ớt. Cứ như vậy một lúc, cho đến khi về đến nhà mình mới thấy ổn hơn. Buổi chiều đó rất giống với những buổi chiều của ba bốn năm trước, quãng thời gian mình mới bắt đầu đi làm. Những khi đó mình đã nghĩ may mà có W. Chỉ có ý nghĩ về W, về công việc, về mùi hoa sữa theo mình suốt chặng đường về nhà. Bởi vì có W mà mình đã thấy lòng mình an ổn lại, nỗi sợ hãi bóng tối cũng vì có một người đứng cạnh mà vợi đi phần nào. Dù W chẳng nắm lấy tay mình, chỉ khe khẽ trò chuyện cùng mình.

Mình bảo dù là một mình mình cũng không cảm thấy cô đơn, nhưng đến khi có người đứng cạnh và nói rằng đã nghe được hết những điều mình muốn nói, mình mới biết được mình đã cô đơn đến nhường nào. Nhưng cũng có lúc mình đã không thể hiểu W. Mình đã ghét W. Từ những lời xin lỗi lịch thiệp. Từ cái việc W đã luôn nói rằng W cô đơn, ở một nơi chốn đông người như thế, cả khi mình ở cạnh W. Có thể bởi mình cũng không hiểu hết, chúng mình chỉ giống nhau ở đôi điều mà thôi. Đã từng ghét, cũng đã từng không thể ghét cũng bởi vậy.

2. Có đôi lần cũng tự cười nhạo mình, vì hết lần này tới lần khác coi trọng những con chữ sáo rỗng. Nhưng gần đây mới phát hiện, có vài người - tâm hồn của họ, khiến mình cảm thấy sợ hãi và không lý giải được. Nếu những lời sáo rỗng cũng không biết nói, những cảm xúc cũng không biết thể hiện đúng chỗ, khi mà đến cả khả năng để lừa gạt người khác cũng không có.

Đó là khi DK rú lên vui mừng khi nói với mình: từ khi bà chị tớ đi lấy chồng thì tớ chẳng còn biết chia sẻ âm nhạc với ai, may mà vớ được cậu. Một đứa thuộc số ít thích Rock. Nhưng này, vì sao những lần sau đó. Cậu cứ cố gửi những bài nhạc đến tôi chỉ để có cớ bắt đầu cuộc trò chuyện. Âm nhạc đã đi đâu mất rồi. Cái cậu muốn là khi tôi trả lời, cậu sẽ bắt đầu câu chuyện và muốn điều gì đó ở tôi, nhân danh bạn bè. Chúng ta có thân quen vậy sao?

Đó là về Thỏ.

Đó là khi nhận tin nhắn từ S. Sau khi mơ thấy cậu ấy thì hôm sau cũng nhận được tin nhắn muốn hẹn gặp. Khi đọc được dòng tin nhắn ấy, mình đã bối rối đến mức tim đập nặng nề vài phút. Chỉ vài tháng qua đi mà mọi thứ lại khác xa đến vậy. Cái việc cậu ấy tỏ ra thích vẻ bề ngoài đã khiến mình thấy ghê sợ, dù có lẽ nó chẳng đáng phải thế. Hình ảnh cậu học sinh cấp 2 có nước da tối nhưng khuôn mặt đầy thân thiện và nụ cười tươi rói biến mất.

3. Khi mình nhìn vào họ, trong tích tắc đó mình bỗng thấy thật may vì mình không có phép thuật nghe được tiếng nói trong lòng. Dù mọi thứ hiện ra trong lòng mình thật rõ thì mình vẫn còn có thể lừa gạt mình rằng chưa chắc những điều ấy là thật, có thể là mình đoán sai rồi, mà dù đúng hay sai thì nó cũng chẳng có giúp ích được quá nhiều nên không cần bận tâm.

Nhưng mình vẫn thấy mọi thứ xung quanh thật xấu xí.

Khi mình về đến nhà, nhìn những khuôn mặt bé xíu nghiêng nghiêng đầu với ánh mắt trong veo ngơ ngác nhìn cuộc đời, mới cảm thấy dễ chịu hơn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Công cụ thống kê và báo cáo web