Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

Viết Cho Ngày Hôm Qua

 Cho tôi được viết vài dòng về tình yêu - trước khi tôi quá sợ đau mỗi lần muốn nhớ lại...

 "Ngày Hôm Qua" của tôi chẳng phải là ngày liền kề trước đó, chỉ là khoảng thời gian đã qua, và tôi cũng chẳng biết chính xác nó đã bắt đầu hay kết thúc vào lúc nào... Nhưng hiện tại, nó chiếm lấy hết tâm trí của tôi trong "Ngày Hôm Nay"

 "Ngày hôm qua" - có một người quan trọng đã rời đi khỏi cuộc đời tôi, một người đã từng là cả bầu trời, cả cuộc sống của tôi...

 "Ngày hôm qua" tôi phát hiện ra điều khiến mình đau lòng, tôi muốn vứt bỏ, muốn tránh xa sự thật tồi tệ ấy. Nhưng cái niềm tin cố chấp của tôi không cho phép tôi bỏ cuộc, tôi muốn nghe lí do, tôi muốn tìm lí do để tha thứ và chấp nhận. Lí do không đến với tôi, thay vào đó chỉ là một cái cớ, và bắt tôi phải bỏ cuộc. Tôi " Đồng ý " với lòng tự trọng không thể buông xuống của mình.

 Thêm một ngày trôi qua, qua một đêm, một ngày với mớ suy nghĩ hổn loạn với đủ sự hoang mang, suy sụp, sợ hãi, những chuyện đã qua lần lượt hiện lên trong đầu, xua đuổi thế nào cũng không đi. Tôi không thể chịu thêm được sự khổ sở đến không tưởng về cả thể xác lẫn tinh thần đó, tôi muốn tha thứ, muốn làm lại mặc cho những sai lầm, những điều tồi tệ đã xảy ra cho tôi.  Tôi vứt bỏ tất cả cái gọi là tự trọng của bản thân, vứt bỏ cái gọi là lừa dối đã rõ ràng trong lòng, vứt hết tất cả chỉ muốn giữ lấy điều mình cần nhất .Nhưng đáp trả tôi chỉ là sự lãnh lẽo đến buốt lòng.

 Tôi đã nghĩ, mình sẽ thật sự suy sụp, thực sự sẽ phát điên lên mất. Tôi đã rơi vào một vũng lầy, mà chẳng ai có thể giúp tôi thoát khỏi. Bản thân tôi chẳng đủ mạnh mẽ để thoát ra. Cuộc sống trôi qua giống như một cơn ác mộng. Dù có trải lòng ra bao nhiêu cũng không thể nhẹ nhõm, không thể buông xuôi. Tự trách, hối tiếc, dằn vặt, đau đớn...Hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong tôi. Điều đó phải chăng sẽ không xảy ra nếu tôi không quá tự tin vào bản thân mình mà cố gắng nhiều hơn? nếu tôi đẹp hơn? nếu tôi tốt hơn? nếu tôi hiểu hơn về thế giới đó? Có những câu trả lời tôi chẳng thể tìm ra, chỉ hỗn loạn và quay cuồng với một  ý nghĩ duy nhất trong đầu "Điều đó không phải sự thật" "Không thể tin, không thể ngờ..." "Tất cả thực sự đã chấm dứt"... Từng câu chuyện hiện về trong tôi chỉ như mới hôm qua, tôi không muốn buông tay như thế, tôi không muốn mất tất cả như thế. Tôi muốn chạy đi tìm câu trả lời, muốn nhắc lại những kỉ niệm đã qua, muốn ai đó nói với tôi, chuyện này đều là do tôi tự tưởng tượng ra, thực sự không có thật...Tôi cần vòng tay ấy, tôi cần đây chỉ là một trò đùa mà thôi... Tôi muốn giữ lấy tất cả đã từng là của tôi, dù cho ai có nói tôi ngu ngốc, là những điều tôi đang cố gắng là chẳng xứng, là hoàn toàn không đáng... Kể cả có lừa dối bản thân đi chăng nữa. Tôi từng ước, giá như mình làm ngơ, giá như tôi chẳng biết gì hết, cứ một mực tin người như trước cũng được .

 Nhưng sự tàn nhẫn nhất vẫn chưa kết thúc. Nó đến với tôi vào ngày kế tiếp. Khi cái fb mà tôi vẫn chưa thực sự từ bỏ, còn muốn nhắc nhở mình về sự thật, còn muốn tìm một chút hi vọng...fb đổi tên, như công khai một điều mà từ bây giờ đã bắt đầu, công khai điều tôi hoài nghi là hoàn toàn có thật. Cuối cùng, là một bức hình khiến tôi đau đớn đến tận cõi lòng. Tất cả đã rõ, là vậy. Là vậy thì không nên níu kéo nữa rồi, có muốn níu kéo cũng chẳng được. Có muốn bỏ qua để bắt đầu lại từ đầu cũng thật khó. Đấy là chưa kể ai đó cũng chẳng còn tâm trí nghĩ về tôi, khi mà một hạnh phúc thực sự đã đến, nỗi mệt mỏi là tôi nên đi thôi. Nghĩ đến mình của những hôm trước tôi chợt cười, một nụ cười cay đắng nhất từ trước đến nay, một nụ cười mà khóe mắt hoen cay. Tôi hiểu hết rồi. Sao còn ngốc nghếch mà muốn gặp gỡ một lần cuối, sao cứ muốn tự bản thân làm mình đau thêm khi muốn nghe sự thật từ chính người ta.

 Tôi đã đau đớn đến thế nào, ngoài bản thân có lẽ chẳng ai có thể hiểu rõ. Nhưng trong nỗi đau ấy, tôi được giải thoát khỏi sự "nuối tiếc" "tự trách"... Tất cả thay đổi đến chóng mặt chỉ trong vài ba ngày, đến bản thân tôi cũng chẳng tin mình đã được giải thoát khỏi điều đó. Không mấy ai hiểu được, cảm giác tỉnh giấc sau một cơn ác mộng kinh hoàng là thế nào. Là sự sợ hãi đến lạnh người, lạnh đến bần thần, hoang mang về những điều như thật, như ảo. Là ước mong nó đừng có thực, Là cảm giác vừa bước qua một vực sâu tăm tối. Là hụt hẫng... Ai đó bảo với tôi, qua rồi, tất cả đã qua rồi, đừng sợ nữa, sẽ không sao hết ...

  Ừ, lúc này thật không tiếc nữa, dù vẫn buồn, vẫn đau và vẫn nhớ nhiều. Người  có thể không chút day dứt về tôi, có thể lãng quên tôi, bận rộn với công việc mới mà ngay cả một giây một phút để nhớ cũng chẳng sao. Hai cuộc sống này đã thực sự rẽ về hai hướng khác, sẽ không chung đường nữa nên chẳng còn liên quan nữa rồi. Lần này, tôi không còn đủ cao thượng để chúc ai đó hạnh phúc nữa. Không hạnh phúc càng tốt, mà có hạnh phúc tôi cũng không quan tâm đến nữa. Nhưng mà hãy luôn bình an nhé. Quên hết tất cả những điều tồi tệ người đã mang lại. Vì những gì người mang đến cho cuộc sống của tôi cũng đã là rất nhiều. Hạnh phúc đó, là thật . Những tháng ngày bên nhau đó, là thật. Niềm tin mang đến cho tôi cũng là thật. Những gì không tốt, tôi sẽ chẳng nhớ đâu. Yên tâm nhé, tôi sẽ không chạm vào cuộc đời riêng của người. Xin đừng một lần nữa nghĩ tôi như kẻ làm phiền, đi chen chân vào hạnh phúc của người khác. Nếu cuộc sống bắt buộc ta phải gặp nhau lần nữa, nếu nhất định phải vui vẻ mà cười nói, cũng sẽ chẳng ai phải khó xử nữa đâu. Tôi buông tha cho cuộc tình này rồi đấy:

 " Này anh, người yêu tôi đã mãi rời xa tôi từ 2 năm về trước. Anh trước mặt tôi và hạnh phúc của anh, chúng ta quen nhau sao?. Chỉ là đã từng biết nhau thôi, người xa lạ quen thuộc. "

P/s : Cho tôi rút lại lời xl về tất cả nhé, dẫu cho tôi không mang lại những điều mà người cần, thì tôi cũng đã hết lòng với người. Dẫu cho tôi không đủ tốt, nhưng tôi cũng chưa hề thay đổi. Và cũng đã cố gắng cho đến khi hi vọng cuối cùng bị dập tắt mới buông tha. Như vậy, không cần phải xin lỗi đúng không?

1 nhận xét:

Công cụ thống kê và báo cáo web