Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu



" Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau,
Mà là yêu người khác.

Anh sẽ nắm tay một người con gái
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa
Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác…

Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em
Anh rồi cũng chẳng còn ghen,
Những chỗ không anh, em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.

Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh…

Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm,về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình,về hạnh phúc bền lâu.

Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa…

Em ngồi nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau? "








Tạm biệt , tháng Năm !


Tháng Năm, cuối cùng cũng qua đi.





Những ngày cuối cùng của tháng Năm, mỗi đêm đều là khoảng thời gian ngây ngốc,ủ dột. Cứ buồn vu vơ như thế. Những ý nghĩ sắp xếp không theo một trật tự nào. Chẳng còn nặng nề hay u ám, chỉ bâng quơ thế thôi. Cũng như những cơn mơ chợt đến chợt đi, liên tiếp kéo đến trong mỗi giấc ngủ. Không gọi là ác mộng nữa, vì mấy khi nhớ được đâu, cũng không hoảng sợ như lúc đầu. Sáng thức dậy là những mệt mỏi cùng gắng gượng.

Tháng Năm, khép lại đi . Khép lại và mang theo xui xẻo cùng những nỗi ám ảnh đi luôn đi. Sức lực của tôi thực sự đã bị rút cạn rồi. Giờ phút này chỉ còn lại những xúc cảm đã một phần chai lì, đêm dài dựa dẫm vào bóng tối và những bất lực với nỗi lo ngày mai...








Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

28.5 - a.m

2h35
2h55
4h38
...
Mỗi một lần mở mắt lại ghé màn hình điện thoại xem giờ 
 Lật người qua lại
Chẳng rõ mình đã ngủ hay thức cả đêm
Chẳng rõ những hình ảnh liên tục hiện ra trong đầu là đã mơ hay đang nghĩ
Không nhớ được gì hết
Sáng tỉnh dậy chỉ thấy mệt mỏi, uể oải
+______+
Không ngủ được thì đừng cố .................!!!!!


.
.
.


P/s : Đợi đấy , cứ đợi đấy !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thứ Hai, 27 tháng 5, 2013

Đêm


2h sáng. Bên ngoài cửa sổ, đêm đen kịt trong những tán cây, ve cũng lặng im sau một hồi náo nhiệt.

Một mình trong đêm, thấy mình trở lại là mình của bao năm trước. Giống như thời gian chưa từng ghé qua và làm xáo trộn bất cứ điều gì. Vẫn thế, một mình và cảm giác an toàn, quen thuộc. Trong không gian tĩnh lặng là thế giới của riêng mình. Thời gian không còn hối thúc, vội vã như ban ngày. Tùy ý suy nghĩ, tùy ý hồi tưởng, tùy ý nhàm chán... Gì cũng được, sẽ không phiền hà đến ai, không một ai hay...Và có thể, đến sớm hôm sau, khi tỉnh giấc, sẽ chỉ nhớ nhớ quên quên như một giấc mơ không thể tái hiện lại đầy đủ.



 Ngày mai chưa đến, những nỗi lo chưa đến. Giấc ngủ chưa đến, những cơn mơ cũng chưa đến. Một mình, trong vòng tròn bảo vệ của mình, gạt tất cả những gánh lo sang ngày mai.


Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Ảo Ảnh

Anh có biết điều gì đáng sợ nhất trong tình yêu không? Với em, đó là sự ảo tưởng.



Em từng nghĩ thật nhiều, thật nhiều về những chuyện đã xảy ra...

Em ngỡ mình đã yêu một thiên sứ. Một ngày , thiên sứ hóa thành ác ma và cứa rách tim em. Thiên sứ đổi thay hay ngay từ lúc ban đầu em đã đem lòng yêu một ảo ảnh?

Kỉ niệm dệt lên từ ảo tưởng của em, có hay không được gọi là kỉ niệm?

Tương lai được vẽ lên từ ảo vọng của em cùng những lời bên tai, phải chăng chưa từng là một ước muốn chung?

Tình yêu được vun đắp từ những ảo tưởng kia có từng là tình yêu?

Em từng có tất cả và rồi mất đi tất cả, hay em vốn chưa từng có gì?

Em đã từng khóc, cười...từng yêu, ghét, giận, hờn...từng vui vẻ, hạnh phúc, buồn, đau, nhớ...vì điều gì ?

Ngoài những điều đến từ phía em, còn lại gì là thật...

Tất cả chỉ như những ảo ảnh lướt qua trong cuộc đời.

Em thấy mình hoang mang, lạc lõng. Em không còn muốn tìm về kí ức, không cần cả những kỉ niệm, không cần những suy nghĩ về anh. Em muốn chạy trốn, muốn lãng quên tất cả !



Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2013

Nếu nơi đó còn có người đợi tôi...

Thích nhất cái cảm giác đi đến một nơi mà người mình muốn thấy nhất, đang ở đó đợi mình...

Thích cả cái cảm giác hạnh phúc mỗi lần được gặp, sau một thời gian dài mong đợi

Thích cái siết chặt tay lưu luyến mỗi lần phải tạm biệt





Bình thường, ngồi trên một chuyến xe bus, em thường thích nghe những bài hát trên Radio và nghĩ đến những điều vu vơ, đủ thứ chuyện không tên.( Nếu không thì cũng ngủ thiếp đi ). Nên chẳng mấy khi nhớ được những con đường, dù đã đi hàng trăm lần.

Chỉ nhớ nhất, đoạn đường này, ngày đó gặp anh lần đầu tiên -  cả hai đứa cùng đợi đến hơn tiếng mới dám hỏi chuyện nhau. Đoạn đường kia, anh nắm tay em băng qua biết bao lần, còn bảo như dắt tay trẻ con vậy. Còn đoạn kia, hai đứa cùng nhau nép mình tránh cơn mưa ngày mùa hạ, anh đang ốm mà để mình ướt hết, chỉ lo che cho em...

Nhớ, lần đầu tiên đón em đi chung trên xe bus, anh cười bảo " Em phải nhớ, sau này còn phải qua nhiều nhiều ".

Nhớ cái mái hiên bao lần đứng đợi anh, mỗi lần gặp, là một lần em nhăn nhó vì trách anh đón muộn. Rồi ôm anh. Chờ anh cài mũ bảo hiểm giúp cho mới lên xe. Hè nóng lắm nhưng vẫn thích ôm anh thật chặt.

Bao đoạn đường đi qua mà em vẫn không nhớ, chỉ tiếc nhớ những đoạn kỉ niệm đã qua...Anh vẫn bảo, trí nhớ em tệ quá. Anh thì khác, một lần đi qua sẽ chẳng bao giờ anh quên. Đoạn đường nào anh cũng nhớ, nhưng còn mấy đoạn kỉ niệm anh chưa quên?

Em sẽ chẳng nhắc anh đâu

Để thời gian cuốn trôi đi tất cả

Rồi em cũng phải quên đi thôi

Kỉ niệm...hãy ngủ yên tại đây...





P/s : Ghét lắm cái cảm giác biết rõ điều mình đợi...sẽ chẳng bao giờ tới nữa

       Ghét lắm cái cảm giác muốn nói mình rất nhớ, rất rất nhớ nhưng phải giữ chặt trong lòng

       Thực sự, rất đáng ghét, lí trí ạ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013

Để Yên Cho Tôi Ngủ

  Cái này phải chăng là nỗi ám ảnh mang tên " Học -và - Thi " hay là tại stress và mùa nắng đây ??

 Tôi mơ thấy mình ngồi giữa một phòng thi, mà những chiếc ghế lại lơ lửng trên không. Một phòng thi chỉ có 3 người. Đột nhiên, người bên trái tôi nhảy khỏi ghế... tự tử. Ai đó hét toáng lên sợ hãi, và nói rằng hắn đã chết. Tôi thì nhắm chặt mắt không dám liếc qua. Chúng tôi ngồi im cùng với nỗi sợ hãi, phải rất lâu mới có người đến giúp.

 Khung cảnh thay đổi, lại trong một phòng thi khác, một phòng thi đông nhưng vẫn 3 người một bàn. Khi tất cả đang yên lặng, tên ngồi phía trái cách tôi một người đột nhiên ngã xuống. Tôi thấy bên miệng hắn, máu trào ra, dù rất ít. Là hắn...lại là hắn. Tất cả mọi người chạy ra khỏi lớp như chạy trốn khỏi một nỗi sợ hãi kinh hoàng. Chạy. Chạy. Và la hét. Điều gì đó khiến chúng tôi chạy qua hết phòng này đến phòng khác đều thấy hắn.

 Cô giáo của chúng tôi tìm gặp mẹ hắn. Bà chỉ thờ ơ và nói rằng sẽ chẳng sao hết, cứ để hắn như vậy một thời gian...............................

 Giấc mộng đêm qua của tôi ,điều khiến tôi một đêm mở mắt đến 5,6 lần mà không tài nào thoát khỏi đấy.Cứ y như Creepypasta.

Linh tinh một hồi, thực ra là đang tố cáo mùa Nắng đấy . Ghét - không - chịu- đc !!!

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

Viết Cho Ngày Hôm Qua

 Cho tôi được viết vài dòng về tình yêu - trước khi tôi quá sợ đau mỗi lần muốn nhớ lại...

 "Ngày Hôm Qua" của tôi chẳng phải là ngày liền kề trước đó, chỉ là khoảng thời gian đã qua, và tôi cũng chẳng biết chính xác nó đã bắt đầu hay kết thúc vào lúc nào... Nhưng hiện tại, nó chiếm lấy hết tâm trí của tôi trong "Ngày Hôm Nay"

 "Ngày hôm qua" - có một người quan trọng đã rời đi khỏi cuộc đời tôi, một người đã từng là cả bầu trời, cả cuộc sống của tôi...

 "Ngày hôm qua" tôi phát hiện ra điều khiến mình đau lòng, tôi muốn vứt bỏ, muốn tránh xa sự thật tồi tệ ấy. Nhưng cái niềm tin cố chấp của tôi không cho phép tôi bỏ cuộc, tôi muốn nghe lí do, tôi muốn tìm lí do để tha thứ và chấp nhận. Lí do không đến với tôi, thay vào đó chỉ là một cái cớ, và bắt tôi phải bỏ cuộc. Tôi " Đồng ý " với lòng tự trọng không thể buông xuống của mình.

 Thêm một ngày trôi qua, qua một đêm, một ngày với mớ suy nghĩ hổn loạn với đủ sự hoang mang, suy sụp, sợ hãi, những chuyện đã qua lần lượt hiện lên trong đầu, xua đuổi thế nào cũng không đi. Tôi không thể chịu thêm được sự khổ sở đến không tưởng về cả thể xác lẫn tinh thần đó, tôi muốn tha thứ, muốn làm lại mặc cho những sai lầm, những điều tồi tệ đã xảy ra cho tôi.  Tôi vứt bỏ tất cả cái gọi là tự trọng của bản thân, vứt bỏ cái gọi là lừa dối đã rõ ràng trong lòng, vứt hết tất cả chỉ muốn giữ lấy điều mình cần nhất .Nhưng đáp trả tôi chỉ là sự lãnh lẽo đến buốt lòng.

 Tôi đã nghĩ, mình sẽ thật sự suy sụp, thực sự sẽ phát điên lên mất. Tôi đã rơi vào một vũng lầy, mà chẳng ai có thể giúp tôi thoát khỏi. Bản thân tôi chẳng đủ mạnh mẽ để thoát ra. Cuộc sống trôi qua giống như một cơn ác mộng. Dù có trải lòng ra bao nhiêu cũng không thể nhẹ nhõm, không thể buông xuôi. Tự trách, hối tiếc, dằn vặt, đau đớn...Hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong tôi. Điều đó phải chăng sẽ không xảy ra nếu tôi không quá tự tin vào bản thân mình mà cố gắng nhiều hơn? nếu tôi đẹp hơn? nếu tôi tốt hơn? nếu tôi hiểu hơn về thế giới đó? Có những câu trả lời tôi chẳng thể tìm ra, chỉ hỗn loạn và quay cuồng với một  ý nghĩ duy nhất trong đầu "Điều đó không phải sự thật" "Không thể tin, không thể ngờ..." "Tất cả thực sự đã chấm dứt"... Từng câu chuyện hiện về trong tôi chỉ như mới hôm qua, tôi không muốn buông tay như thế, tôi không muốn mất tất cả như thế. Tôi muốn chạy đi tìm câu trả lời, muốn nhắc lại những kỉ niệm đã qua, muốn ai đó nói với tôi, chuyện này đều là do tôi tự tưởng tượng ra, thực sự không có thật...Tôi cần vòng tay ấy, tôi cần đây chỉ là một trò đùa mà thôi... Tôi muốn giữ lấy tất cả đã từng là của tôi, dù cho ai có nói tôi ngu ngốc, là những điều tôi đang cố gắng là chẳng xứng, là hoàn toàn không đáng... Kể cả có lừa dối bản thân đi chăng nữa. Tôi từng ước, giá như mình làm ngơ, giá như tôi chẳng biết gì hết, cứ một mực tin người như trước cũng được .

 Nhưng sự tàn nhẫn nhất vẫn chưa kết thúc. Nó đến với tôi vào ngày kế tiếp. Khi cái fb mà tôi vẫn chưa thực sự từ bỏ, còn muốn nhắc nhở mình về sự thật, còn muốn tìm một chút hi vọng...fb đổi tên, như công khai một điều mà từ bây giờ đã bắt đầu, công khai điều tôi hoài nghi là hoàn toàn có thật. Cuối cùng, là một bức hình khiến tôi đau đớn đến tận cõi lòng. Tất cả đã rõ, là vậy. Là vậy thì không nên níu kéo nữa rồi, có muốn níu kéo cũng chẳng được. Có muốn bỏ qua để bắt đầu lại từ đầu cũng thật khó. Đấy là chưa kể ai đó cũng chẳng còn tâm trí nghĩ về tôi, khi mà một hạnh phúc thực sự đã đến, nỗi mệt mỏi là tôi nên đi thôi. Nghĩ đến mình của những hôm trước tôi chợt cười, một nụ cười cay đắng nhất từ trước đến nay, một nụ cười mà khóe mắt hoen cay. Tôi hiểu hết rồi. Sao còn ngốc nghếch mà muốn gặp gỡ một lần cuối, sao cứ muốn tự bản thân làm mình đau thêm khi muốn nghe sự thật từ chính người ta.

 Tôi đã đau đớn đến thế nào, ngoài bản thân có lẽ chẳng ai có thể hiểu rõ. Nhưng trong nỗi đau ấy, tôi được giải thoát khỏi sự "nuối tiếc" "tự trách"... Tất cả thay đổi đến chóng mặt chỉ trong vài ba ngày, đến bản thân tôi cũng chẳng tin mình đã được giải thoát khỏi điều đó. Không mấy ai hiểu được, cảm giác tỉnh giấc sau một cơn ác mộng kinh hoàng là thế nào. Là sự sợ hãi đến lạnh người, lạnh đến bần thần, hoang mang về những điều như thật, như ảo. Là ước mong nó đừng có thực, Là cảm giác vừa bước qua một vực sâu tăm tối. Là hụt hẫng... Ai đó bảo với tôi, qua rồi, tất cả đã qua rồi, đừng sợ nữa, sẽ không sao hết ...

  Ừ, lúc này thật không tiếc nữa, dù vẫn buồn, vẫn đau và vẫn nhớ nhiều. Người  có thể không chút day dứt về tôi, có thể lãng quên tôi, bận rộn với công việc mới mà ngay cả một giây một phút để nhớ cũng chẳng sao. Hai cuộc sống này đã thực sự rẽ về hai hướng khác, sẽ không chung đường nữa nên chẳng còn liên quan nữa rồi. Lần này, tôi không còn đủ cao thượng để chúc ai đó hạnh phúc nữa. Không hạnh phúc càng tốt, mà có hạnh phúc tôi cũng không quan tâm đến nữa. Nhưng mà hãy luôn bình an nhé. Quên hết tất cả những điều tồi tệ người đã mang lại. Vì những gì người mang đến cho cuộc sống của tôi cũng đã là rất nhiều. Hạnh phúc đó, là thật . Những tháng ngày bên nhau đó, là thật. Niềm tin mang đến cho tôi cũng là thật. Những gì không tốt, tôi sẽ chẳng nhớ đâu. Yên tâm nhé, tôi sẽ không chạm vào cuộc đời riêng của người. Xin đừng một lần nữa nghĩ tôi như kẻ làm phiền, đi chen chân vào hạnh phúc của người khác. Nếu cuộc sống bắt buộc ta phải gặp nhau lần nữa, nếu nhất định phải vui vẻ mà cười nói, cũng sẽ chẳng ai phải khó xử nữa đâu. Tôi buông tha cho cuộc tình này rồi đấy:

 " Này anh, người yêu tôi đã mãi rời xa tôi từ 2 năm về trước. Anh trước mặt tôi và hạnh phúc của anh, chúng ta quen nhau sao?. Chỉ là đã từng biết nhau thôi, người xa lạ quen thuộc. "

P/s : Cho tôi rút lại lời xl về tất cả nhé, dẫu cho tôi không mang lại những điều mà người cần, thì tôi cũng đã hết lòng với người. Dẫu cho tôi không đủ tốt, nhưng tôi cũng chưa hề thay đổi. Và cũng đã cố gắng cho đến khi hi vọng cuối cùng bị dập tắt mới buông tha. Như vậy, không cần phải xin lỗi đúng không?

Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

Viết cho tuổi 21 của tôi

Viết cho một cột mốc của cuộc đời, viết cho cái tuổi đã bớt trẻ con và thêm nhiều suy nghĩ ...

 21 tuổi, một phần cuộc sống của tôi trở lại như những ngày trước khi 16, phần còn lại thì phức tạp hơn nhiều.

 21 tuổi - cảm ơn cuộc sống đã tặng cho tôi một viên đá, để vấp ngã  kịp thời và còn đủ thời gian mà gượng dậy, đủ mạnh mẽ để tự mình đứng lên.

 21 tuổi - tôi học cách sống vì bản thân nhiều hơn là khi trước.Thay vì sống theo cách mà mọi người muốn tôi sống hay là đặt cuộc sống xoay quanh một điểm sáng duy nhất .

 21 tuổi - tôi nhận ra được tự bản thân mới chính là điểm tựa vững chắc nhất trong suốt quãng hành trình của cuộc sống .Ai đó có thể đến, và đi cùng tôi một đoạn đường dài nhưng không có gì đảm bảo rằng lộ trình của họ không rẽ hướng và bỏ tôi một mình.

 21 tuổi -  có lẽ là quá muộn khi bắt đầu quan tâm đến vẻ bề ngoài nhiều hơn.Khi còn nhỏ thì chẳng bao giờ để ý, mà khi lớn hơn một chút lại luôn có người khiến tôi nghĩ rằng mình rất ổn :).Nhưng thực tế chứng mình, phụ nữ xấu không có quà. Không bao h có thể mong chờ vào điều gì đó tên gọi là " đặc biệt ".Giờ thì chắc chắn về điều đó được rồi.

 21 tuổi - tôi mất đi một phần niềm tin ở điều gọi là  tình cảm, tăng thêm một phần  hoang mang về lòng người. Không ai có thể nói cho tôi biết điều này là tốt hay không tốt đối với cuộc sống của tôi.Những bài học có được có thể khiến tôi tránh khỏi một lần vấp ngã tiếp theo, cũng có thể sẽ khiến tôi không còn cơ hội để nhận được những hạnh phúc đích thực.Chỉ có một điều tôi có thể xác nhận, nó cướp đi trong tôi sự vui vẻ, vô tư và sự sẵn sàng đặt cược vào niềm tin.

 21 tuổi - nhìn lại quãng thời gian đã qua, nhận định được mình không phải là một họa sĩ tài ba . Tài năng hội họa có lẽ chỉ đạt được ở trình độ của NoBiTa, chỉ biết bôi vẩn, tự vẽ nên những nét nguệch ngoạc xấu xí vào những trang giấy của cuộc đời mình.Để giờ muốn xóa cũng không xóa được, muốn vẽ lại cũng không vẽ được, chỉ còn cách học vẽ mà thôi.Cảm ơn những người đã giúp tôi tô điểm những trang giấy của mình bằng màu Hồng, và cả màu Tím nữa nhé.Dù sao cũng cảm ơn thật nhiều, vì đã đem đến màu sắc cho cuộc đời tôi.

 21 tuổi - có thêm bao nỗi lo về tương lai. Nhận thấy rằng những điều mình làm được cho bản thân và cho những người thật sự yêu thương, quan tâm mình còn là qua ít ỏi. Cảm thấy mình thật sự đã rất tệ khi dựa dẫm thật nhiều vào người khác, mà không biết tự nỗ lực đem lại cuộc sống tốt đẹp cho chính mình.

 21 tuổi - cảm ơn vì vẫn là con số 21, cảm ơn vì những bài học kịp lúc đã cho tôi thay đổi cách nghĩ, cảm ơn vì đã cho tôi còn cơ hội thay đổi cách sống. 21 tuổi - tôi học đứng  vững và bước đi bằng chính đôi chân của mình, học cách tự lựa chọn những con đường sẽ đi hết hành trình của cuộc sống.

 Viết đến đây thấy hơi tệ một chút...21 của tôi, sao không thấy bóng dáng của nụ cười, sao không thấy những hoài bão lớn lao,sao không thấy những kỉ niệm đẹp đẽ...Thôi, gửi tạm ở những năm về trước và mong được lấy cả gốc lẫn lãi ở những năm về sau vậy.Cố lên tôi ơi ! :)
Công cụ thống kê và báo cáo web