Chủ Nhật, 29 tháng 10, 2017

28.10




"Khi bạn cố gắng hết sức mà chẳng thành công
Khi bạn lấy được cái bạn muốn, nhưng hóa ra lại chẳng phải thứ bạn cần
Khi bạn thấy mệt mỏi khôn cùng mà không thể chợp mắt...
Khi bạn yêu thương ai đó mà lại thành uổng phí..."


Việc khóc lóc tỉ tê hay cứ mãi than vắn thở dài về cuộc đời của mình thật chẳng ra sao cả. Nhưng trong những ngày im lặng thì tôi cũng không ổn chút nào. Thỉnh thoảng lại có ý nghĩ mình thật vô dụng, mình sống để trải qua tiếp những ngày như thế này sao? Những cảm xúc tiêu cực thế này có phải là một căn bệnh, nếu những cảm xúc của người ta chỉ là do một thứ hoocmon nào đó dâng trào thì cũng thật buồn cười.

Tôi cảm thấy phát ốm với đống cảm xúc này.

Tôi vượt qua kỳ phỏng vấn, cũng qua tuần thử việc đầu tiên để bắt đầu với công việc mới tại một môi trường mới. Mọi thứ như tôi đã nghĩ, về những điều thích hợp với mình, và cả những khó khăn cũng đã dự đoán trước. Cả ngày căng thẳng với công việc, lúc nào cũng thấy thiếu ngủ mà công việc vẫn còn chưa tới đâu. Nhưng điều chán nản nhất, có thể vị trí này sẽ không thể đáp lại kỳ vọng mà tôi đã đặt vào. Khi nhận ra điều đó vào hôm nay, tôi biết năng lượng của mình đã cạn đến mốc đỏ. Chỉ muốn ngồi bệt xuống một chỗ mà lắc lư hay thở dài thật dài cho đến khi chẳng còn thở được nữa.

Rồi mới lại nghĩ tiếp được sau đó thế nào.


Thứ Tư, 18 tháng 10, 2017

18.10

Mấy hôm mà tâm trạng ủ dột chẳng khác gì cái bầu trời sầm xịt bên ngoài, tôi cực kỳ khó chịu với những cuộc hẹn. Có một con quỷ cáu kỉnh trong lồng ngực, chỉ chực nhảy bổ ra xơi tái mấy đứa khiến cho cái nhìn về cuộc đời của tôi càng lúc càng trở lên xám xịt.

Thế là tôi khất lần khất lượt hết cuộc hẹn này đến cuộc hẹn kia, chỉ còn lại vài người vài nơi là không thể trì hoãn thêm được.

Cái cuộc hẹn với cậu bạn mà tôi đã kể về giấc mơ hồi cuối tháng Bảy. Lúc ấy, khi tôi buồn cũng buồn xong thì cậu ta lại xuất hiện. Tôi không thích cậu ta, tôi chỉ thích niềm vui và động lực từ giấc mơ của mình thôi, nên khi tôi đã chẳng lấy gì làm thú vị về giấc mơ ấy nữa thì sự trở lại ấy thật dư thừa. Nhưng vì tôi là người đã mở đầu câu chuyện, và bởi tôi đã được đối xử thật lịch sự, nên cuộc hẹn của chúng tôi không thể nào xí xóa một cách vô phép được.

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cậu ta nói, khi nhìn tôi đứng dậy: Tớ thích chiếc váy của cậu quá. 

Khi về lại nhắn cho tôi một điều tương tự.

Đến hôm sau nữa, tức là hôm qua, cậu ta lại nhắn tin cố gắng trò chuyện và lại kèm theo: Tớ không thể ngừng nghĩ về cậu mặc chiếc váy đó

Tôi đang bị quấy rối phải không? Tôi đã bắt đầu nghĩ về việc chiếc váy mình mặc hôm đó liệu có vấn đề. Nhưng không, tôi thậm chí còn chẳng bao giờ phải lo lắng cho bất kỳ sự cố hay lố lăng nào đó vì vốn dĩ tôi có muốn cũng chẳng gợi cảm cho nổi. Một trong những điểm khiến người khác có ấn tượng với tôi cũng là trang phục, nhưng những nhận xét dù là y hệt vậy cũng không khiến tôi cảm thấy phản cảm như lần này. Tôi chẳng hề có cảm giác nào giống như được người ta tương tư mong nhớ cả. Mà là xâm phạm. Thật khó chịu.



Còn một cuộc hẹn nữa, đó là buổi phỏng vấn chiều nay. Mọi thứ diễn ra một cách bình thường hết mức, khiến tôi cũng không thể đoán được là mình có thể thuận lợi được thông qua được hay không nữa. Hoàn cảnh ở nơi này nhìn chung cũng ổn, có vài phần tương ứng với mong muốn của tôi. Nhưng chẳng hiểu sao từ lúc nộp hồ sơ cho đến tận lúc phỏng vấn xong xuôi, tôi chẳng có chút hào hứng mong đợi nào cả. Vẫn chưa sẵn sàng à? Nhưng mà đợi sẵn sàng thì có mà đến Tết... Mà từ giờ đến qua Tết thì nhà chúng tôi có đến trăm ngàn khoản chi. Dù tài khoản ngân hàng vẫn trông vẫn còn có vẻ dư dả vào lúc này đi nữa thì chẳng mấy nữa nó cũng chỉ như muối bỏ bể. Tôi chẳng nợ ai, chỉ nợ tương lai.


Vừa đọc được mấy dòng này:

"Đi với anh đến cùng trời cuối đất
Và để nếm yêu thương không dùng lời muối mật
Đi đi em, còn do dự trời tối mất
Và anh đưa em đi đến nơi ít người qua
Nơi vầng trăng mỏng, cong veo tít trời xa
Nơi những vì sao chẳng phải nép sau nóc nhà
Và nơi đặt lưng xuống, đầu chẳng nặng những ngày qua
Có đường cong như mi em, có đường thẳng như sóng mũi
Có đường thẳng, có đường dài, đi về đâu, ai đoán nỗi
Anh sẽ đưa em qua hết để tóc bạc đi vì bụi..."


Hà Nội đang trong đợt ảnh hưởng từ không khí lạnh. Trời hơi mưa và lạnh. Tôi ở nhà an ủi cảm xúc của mình bằng món sinh tố bí ngô và xem Witch's Court. Bỗng lại nghĩ có người bên cạnh cùng xem và cho mượn chút hơi ấm thì thật tốt.


Thứ Bảy, 7 tháng 10, 2017

6.10

Mấy hôm trước sau Trung Thu rất hay mưa, hôm nay cũng vậy, chỉ một lúc... Bây giờ thì tôi đang nằm nghe tiếng xe máy chạy qua những vũng nước đọng ngoài mặt đường, tốt hơn so với việc đếm từng hạt lộp độp rớt xuống thấy xót cả lòng mấy hôm trước. Đêm rằm mà lại mưa thế nhỉ? Thỉnh thoảng lại nghĩ đến cái điều ngớ ngẩn ấy, hồi còn bé vì nghe mẹ nói những đêm có trăng sẽ không mưa nên tôi đã tự động lý giải rằng không thể mưa được, nếu mà mưa thì trăng sẽ ướt hết, sẽ tắt ngúm mất. Thật tình...

Này, tôi bỗng nhớ trong cuốn sách nào đó viết về điều tương tự thế này: Giống như một buổi sáng cô gái tỉnh dậy và thấy bên cạnh mình là một gã trai đang khỏa thân... Tất cả còn sót lại để nhắc về những điều điên rồ xảy ra vào tối hôm trước. "Chết tiệt..." Cô ta bực bội chửi thề và tìm đồ lót của mình trong cái mớ hỗn độn dưới giường.  Rừng Na Uy? Tôi không thể nhớ chính xác được lúc này. Nhưng cái cảm giác ấy tôi hiểu rất chân thực, khi cái niềm vui vay mượn ấy chẳng thực chất, sau những cuộc vui giả dối - bạn vẫn ở đây, một mình, trong cái mớ hỗn độn. "Chết tiệt..." và những cái cau mày mới là thực tế.

  

Thứ Sáu, 6 tháng 10, 2017

5.10



Chúng tôi gặp nhau sau gần 1 tháng, gọi đó là đi chơi hậu Trung Thu cũng được đấy. Khi phố phường yên tĩnh trở lại, cái nỗi lo kẹt xe khủng khiếp mà T nghi là vẫn còn dư âm "như là hôm qua" không thành hiện thực. L bảo: phải thoải mái thôi, mấy khi chúng ta đều đang thất nghiệp rảnh rỗi thế này. Phải đấy, mỗi người đều đang trong một bước ngoặt nhỏ. Tôi chuẩn bị hết thời gian nghỉ ngơi. T đã bảo lưu học kỳ cuối. Còn công ty của L không thể bắt đầu đúng như kế hoạch. Vậy là chúng tôi đang gặp nhau ở thời điểm tất cả đều đang "dừng lại" thực sự.

Chúng tôi đi cùng nhau, cùng nhau vui vẻ trò chuyện và ăn uống đến hả hê, cho đến tối muộn. Trông thật vui. Nhưng tôi lại biết, mỗi người đều đang ôm một khoảng rỗng hoác ở trong lòng, không được an ủi một chút nào. Buộc chặt nó lại rồi cất vào ngăn sâu, để đến một lúc nào thấy mình tốt hơn lại mở ra giải quyết. Đó là những điều chẳng cách nào có thể an ủi.

Bọn họ đều nghĩ không sao đâu, đến tôi cũng thấy rằng không sao đâu. Đâu có chuyện gì lớn lao nào? Nếu so sánh với bất kể một việc gì đó xấu xảy ra thì thế này có gì đáng kể nào? Thế nhưng tôi lại cứ vòng vo như thể muốn bỏ trốn, như thể phía trước có một con quái vật nào đó đang ngoác miệng ra dọa mình vậy. Tôi lại không thể nào nói với một ai về cái nỗi niềm mơ hồ đó, sao có thể... Mà rốt cuộc thì cũng sẽ chẳng sao thật đấy, tôi sẽ tự vỗ vỗ cái bờ vai đang chùng xuống của mình. Rồi đứng dậy, vươn vai và mỉm cười. Cái nỗi niềm đó sẽ tự động lặn sâu hơn. Tôi biết mình sẽ vậy, chúng ta đều sẽ vậy. Giũ bỏ nỗi buồn để đứng lên làm điều gì đó tốt hơn như kế hoạch chúng ta sẽ phải làm. Nhưng đáng thương biết mấy, cái mà chúng ta vẫn giấu đi đó chẳng thực sự biến mất, lúc này hay lúc khác lại xuất hiện và khiến sự cố gắng sau mỗi lần càng lúc lại càng mệt.
Công cụ thống kê và báo cáo web