Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

...




" Đời người nếu chỉ như lúc ban đầu gặp gỡ "

Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

'Ngoảnh lại hóa tro tàn'


Có những thứ nhìn từ xa sẽ thấy thật xinh đẹp nhưng bước gần thêm một bước bạn sẽ cháy thành tro bụi. Tựa như mối quan hệ của chúng ta. Ngay từ đầu nếu không tiến lại gần sẽ chẳng ai chịu tổn thương.
Tổn thương hoặc chịu tổn thương, nếu đó là kết cục nhất định của việc xích lại gần thì tôi muốn xây dựng khoảng cách với toàn bộ phần còn lại của thế giới.








Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

13.11



Tôi thấy hai mắt của mình đã ướt nhòe. Thật buồn cười, chỉ vì một vài chuyện cỏn con trong ngày và những bức thư từ một cuốn truyện ngôn tình thôi đấy. Tôi thấy ghét mình ghê gớm, đã có thể chịu đựng được rất nhiều nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến R là sẽ bị ảnh hưởng mạnh mẽ không thôi. 

Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

Tháng 11 - Ngày đã khác ...


06.11 

Về đến nhà thì trời đã gần tối hẳn, hương hoa sữa thơm nồng nàn khắp cả dãy phố. Cũng chẳng còn tinh thần mà lãng đãng những chuyện không đâu. Ăn qua loa chút cơm rồi mệt mỏi ngủ liền một giấc đến khuya. Hôm nay là một ngày dài thật dài , một khởi đầu đáng chán.


07.11

Lại nhớ đến quặn lòng, lại muốn được dựa dẫm. Có phải mình đã trở thành một kẻ vô dụng hết thuốc chữa rồi không .. (đập đầu vào tường 1000 lần , thở dài lần thứ 1001)


08.11

" Nhà vĩnh viễn là nơi khiến người ta cảm thấy thoải mái nhất, cơm nhà vĩnh viễn là thức ăn tốt nhất trên thế giới này. "- sửa lại một ít, không chỉ nhất mà còn là duy nhất. Bây giờ ấy à, chỉ muốn ở trong nhà cả tuần liền, đóng chặt cửa ngăn cách với tất cả những mỏi mệt ngoài kia .







09.10

Một ngày thứ bảy buồn hiu.

Sáng chưa mở nổi mắt đã nghe điện thoại réo rắt giục đi. Dậy đánh răng rửa mặt xong xuôi gọi lại thì công việc đã được hoãn. Tự dưng mất giấc.

Chiều loanh quanh dạo phố mua đồ. Dãy phố quen hàng hoa sữa tỏa hương thơm nồng. Cảm thấy mình như vẫn dừng chân tại ngày hôm qua. Bất giác lại muốn gửi tin: chiều nghỉ học qua đón em được không ? như những ngày xưa quen thuộcchừng nào hỏng não hẳn nhất định sẽ gửi ... )

Tối, ngồi một mình nghe nhạc, cuốn truyện dở dang mấy hôm đi cả ngày đã tạm ngưng để đó giờ không dậy nổi hứng thú.

 Không muốn trò chuyện, không muốn suy nghĩ, không thể nghỉ ngơi.



10.11


Bão Haiyan đổ bộ miền Trung, Hà Nội ảnh hưởng cũng mưa rải rác. Sáng dậy mở máy đã thấy hai tin nhắn cảnh báo, một của viettel :)


11.11

Đêm hôm qua trước khi đi ngủ đã nằm nghĩ một đống những chuyện linh tinh, trong bóng tối và cơn mưa lào rào bên ngoài cửa kính. Nhiều đến nỗi thiếp đi lúc nào chẳng hay, và khi tỉnh lại không còn nhớ được gì hết cả. Cũng có thể bởi sau một quá trình nghiền ngẫm tỉ mẩn, vẫn chẳng suy nghĩ nào ra được kết quả, vẫn là những đầu mối lưng chừng.

Dạo này toàn như thế, mình đang sống như thể mình đã chết. Thờ ơ với tất cả mọi chuyện xung quanh, tồn tại như một bản năng, máy móc. Cố gắng chịu đựng tất cả.  Bỏ qua những ý nghĩ .Mơ mơ hồ hồ bước qua từng ngày.

Cần một cái la bàn lúc này... Mình bị mất phương hướng. Mọi thứ cứ rối tung hết cả... Mình không biết mình cần gì, muốn gì, phải làm những gì.


" Tôi luôn vờ như chẳng có chuyện gì hết, tự nói với bản thân rằng mình mạnh mẽ nhường ấy, nhất định sẽ chịu đựng được tất cả. Thế nhưng, khi tôi bị dồn vào một góc tường, tôi mới chợt nhận ra, tôi không thể đứng vững được nữa, tôi thực sự rất đỗi sợ hãi. " ( Nguồn: weibo | Dịch: Hòa Hỏa )


13.11

 Lật tìm một vài giấy tờ cất sâu trong ngăn tủ, lại thấy một tập thư được kẹp ở bên trong. Này anh, khi chúng ta trao đến nhau những lời lẽ thiết tha kia, có ai từng nghĩ đến ngày hôm nay lại đắng cay đến thế? Biết đâu rằng trước kia mỗi lần giận anh tôi lại ôm những bức thư này mà lặng lẽ khóc, rồi lại bảo mình phải thông cảm và yêu anh nhiều hơn nhưng hôm nay thì tôi chỉ có thể cười. Nếu anh đọc được liệu có thể nhớ lại được gì trong mớ kỉ niệm vụn vỡ kia?... Không, tôi lại quên rồi . Anh không phải anh ấy, anh ấy đã không còn tồn tại từ rất lâu rồi ...

Suốt nửa năm , tưởng rằng đã buông bỏ... nhưng rồi lại đau đớn đến vậy. Tình yêu, thứ tình cảm giả dối. Biến người này trở thành thế giới của người khác, người khác và người khác nữa... Những thế giới ảo tưởng với kết cục cuối cùng là nát vụn...


15.11

1. Dạo này, những việc làm ngớ ngẩn diễn ra thường xuyên và đều đặn tới nỗi mình chỉ muốn tìm một xó xỉnh nào đó mà trốn tiệt luôn cho rồi. Một vài mối quan hệ đã không thể nào cứu vãn nổi, cuộc phỏng vấn tồi tệ ngày hôm qua, ngã xe ngày hôm nay ... vân vân và vân mây ... Mỗi lúc như thế, cảm thấy chán nản và thất vọng về bản thân mình vô cùng vô tận.

Arrg, nếu cứ vậy dài dài mặt mày sẽ nhăn nhúm thành cái bánh bao mất. Quên đi, trước khi có thể khiến mọi thứ tốt đẹp trở lại hãy cứ trơ thật trơ mà sống, da mặt dày là một lợi thế sinh tồn.

2. Những việc cố gắng hoàn thành trong vòng nửa năm tới :

- Hoàn thành việc học kt
- TG Khóa học tiếng anh giao tiếp
- TG Khóa học trang điểm , stylist
- Khám mắt
- Hoàn thành bộ hs xin việc
- Công việc ổn định
- Làm thẻ ATM
- Tăng 5kg


16.11


Muốn nuôi một bé mều 


Hôm mình đi PV, một bạn nam được đặt câu hỏi " Bạn tự chấm điểm giao tiếp của mình trên thang điểm 10 , điểm số của bạn sẽ là bao nhiêu? " , bạn thành thật tl " 4/10 ". Lúc đó, mình đã nghĩ nếu là mình, mình nhất định sẽ không thật thà như vậy . Mình sẽ nói ít nhất là 6/10 , mặc dù thực tế có lẽ là 3,4 đi . Với vị trí telesales tư vấn tài chính ngân hàng mà bọn mình ứng tuyển, một câu ấy thôi cũng đủ để quãng đường mất đến cả tiếng đồng hồ mới lặn lội đến nơi sẽ thành công cốc.

Thực tế thì ngành nghề nào cũng vậy, với điểm số tự chấm ấy có lẽ sẽ chẳng tìm được bất cứ cv nào phù hợp mất. Bây giờ còn cảm thấy điêm số ấy nên chỉnh xuống thấp hơn một ít mới phù hợp với mình hiện tại .
Thật tự ti.

P/s : Mình chán mình lắm lắm lắm T__T




17.11

"Trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí". 

 Con đường tắt không phải ai cũng có thể đi.


25.11

"Anh biết cảm giác tuyệt vọng trong âm thầm như thế nào không?". Nó đáng sợ. Anh cứ rơi mãi rơi mãi vào một đáy vực dài, trong hoảng loạn anh cứ cố đưa tay ra hy vọng bám víu được vào một thứ gì đó, càng cố gắng anh càng rơi nhanh, nhưng đáy vực thì lại mãi cũng không chạm đến được, cứ như thay vì rơi xuống một điểm cuối cùng nhất định, cảm giác rơi trong vô trùng còn đáng sợ hơn. Ta không biết điểm đến là ở đâu, rất đáng sợ, đúng không?!"


30.11

Cây hoa sữa già giữa phố đã bị chặt. Vừa đúng lúc đợt hoa cuối cùng trong năm kết thúc. 

Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

31.10





"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ , vô duyên đối diện bất tương phùng ."




Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

...




"...

Chúng tôi – những người như chúng tôi.

Đều quá thiếu an toàn, đều chất chứa quá nhiều tâm sự mà không thể chia sẻ, đều e dè với phần còn lại của thế giới.

Đeo kính đen, hút thuốc. Ngăn cách thế giới bằng tấm áo giáp đặc chế của mình. Cố gắng bảo vệ mình càng nhiều càng tốt.

Hoài nghi mọi thứ, không thể tìm kiếm nổi thành phố bản thân thuộc về. Lưu lạc khắp nơi.

Tìm kiếm một tình yêu mềm mại như nước. Cuối cùng chỉ thấy thất vọng não nề... "

Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

18.10


Ây, cái thời tiết này. Cứ muốn ngủ suốt cả ngày. Lúc nào cơn buồn ngủ cũng trực sẵn nơi mí mắt, âm mưu muốn kéo nó xuống thiếp đi một lúc.





Tác giả TQ yêu thích


- Đường Thất Công Tử
- Đinh Mặc
- Thập Tam Xuân
- Cầu Mộng
- Lâm Gia Thành
- An Ni Bảo Bối

( 24.3.14)

------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Ngày xuân ngao du, hoa mơ nở đầy
Chàng thiếu niên Phong Lưu nhà ai đang bước trên đường?
Thiếp ước sao thân này một đời đến trao chàng
Cả thẹn thùng cũng vô tình quên mất.

Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2013

12.10


1. Nửa đêm, bạn nhắn tin: cãi nhau chia tay với người yêu, người kia đập đầu tự sát phải vào nằm viện. Bạn hoang mang, áy náy, hỏi rằng bạn phải làm gì, nên làm thế nào mới đúng. Tôi chỉ biết an ủi. Hiểu rõ bạn nên chỉ có thể nắm chặt tay bạn, không thể khuyên bạn làm thế này hay thế kia. Bởi vì trong lòng bạn vẫn luôn rõ ràng. Cũng như khi cả hai đứa cùng mệt mỏi vì chuyện tình cảm, biết rõ rằng nên dứt khoát một lần cho xong nhưng chẳng đứa nào làm được. Tình cảm quá nặng thế nên " biết dại mà vẫn cứ đâm đầu vào.Thôi thì mặc mọi chuyện tới đâu thì tới, ngày sau có khổ cũng chỉ biết kể cùng nhau..." . Không đến bất đắc dĩ, không buông bỏ được. Bây giờ bạn vẫn vậy, vẫn mãi loay hoay không nắm cũng không buông... " Bất đắc dĩ " thì tôi đã nhận.

2. Bạn cứ dặn dò: đừng uổng phí cuộc sống vì một người không đáng. Tôi cười, đừng nghĩ quá về tôi. Tôi có thể thế nào cơ chứ. Chuyện đã qua, tôi không thể dễ dàng quên đi, cũng không thể làm mình đừng buồn nữa , yêu một người mới đi. Ai mà điều khiển cảm xúc được. Nhưng mà tôi vẫn sống, chưa nói đến trách nhiệm này nọ với cuộc đời, bản thân tôi còn chưa đủ dũng khí để đi chết đâu.Ừ, sống tuy chưa được tích cực nhưng cũng chẳng làm nổi điều gì tiêu cực hết. Rượu chè thuốc lá tôi đều không biết. Thế thì tôi còn có thể làm gì cơ chứ.

3. Vẫn đang chờ đợi ... 

Thứ Năm, 3 tháng 10, 2013

Ngày hôm nay


Năm năm là một quãng thời gian đủ dài để rất nhiều điều thay đổi. Sức khỏe của bố. Mái tóc xanh của mẹ. Chiếc khăn quảng đỏ của em. Chàng trai tôi đã từng yêu. Những cây táo của bà. Chiếc xe đạp của cậu bạn lớp học thêm.Cơn mưa của mùa hè năm ấy. Hương hoa sữa nơi góc phố. Những chiều chủ nhật đội nắng rong ruổi khắp mọi nơi. Và tôi... ít nhất những suy tư trăn trở đã chẳng còn vẹn nguyên những điều vô tư đẹp đẽ của khi ấy.


 ... Người ta không thể mãi mãi ở bên nhau. Không thể mãi mãi không thay đổi. Không thể mãi mãi vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng lại có thể mãi mãi xa cách. Và có những điều mãi mãi chẳng bao giờ trở lại.

Dường như cuộc đời tôi, theo những năm tháng về sau, càng lúc càng tệ. Giờ thì khi bước vào năm thứ sáu, tôi quay đầu nhìn lại và ước được trở về năm thứ năm. Nhưng khi tôi ở năm thứ năm, tôi lại chỉ thiết tha nhìn về những năm trước. Cứ vậy ... Tôi hốt hoảng thấy sợ ngày mai, tương lai không mang đến hi vọng mà chỉ lấy đi nốt những gì tôi còn lại.

Đôi lúc, nghĩ tới điều đó, tôi thôi không chán chường. Cố gắng trân trọng lấy ngày hôm nay của mình, bớt đi một ngày khát khao được trở lại vì tiếc nuối. Ngày hôm nay, một ngày yên ổn, những người tôi quan tâm vẫn ổn, những điều khiến tôi lo lắng không thôi đã được gửi gắm vào một ngày nào đó giữa tháng, và tạm thời vẫn chưa có tia sét nào lại đi lạc ngang qua vùng trời của tôi lúc này. Ngày hôm nay, một ngày bắt đầu từ lúc 11h30 và sau khi ăn no uống say lại cuộn mình trên ghế lim dim ngắm nhìn mảnh vườn đầy nắng sau nhà, đắn đo lựa chọn đứng lên lau dọn nhà cửa hay tiếp tục vùi đầu vào cuốn truyện đang đọc dở dang ...
Ngày hôm nay ...Tôi, đang hạnh phúc, phải không...?


Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

...




Có những ngày trôi qua lặng lẽ như thế. Vui một mình. Buồn một mình. Một mình thừa nhận những thất bại. Một mình chật vật trong những cơn đau. Một mình hoang mang giữa biển đời và những chuỗi ngày u ám tưởng như kéo dài bất tận ..
Hét lên thật lớn để nghe tiếng vang vọng lại đáp trả...
Không sao cả. Vì mình vẫn chưa bỏ rơi mình.
Không sao cả. Tự mình thương lấy chính mình. Tự mình sẽ bảo bọc cho mình.
Không sao cả. Mình có thể làm được.

Người ở đâu trước ngày chúng ta gặp nhau




" Người ở đâu trước ngày chúng ta gặp nhau

trước khi giây phút ấy bắt đầu…

Người đã ở đâu
từng năm từng tháng chúng ta đã ở vùng đất nào
đã đi những đâu với niềm cô độc
đã bao lần cười bao nhiêu lần khóc
đã được yêu thương từ trái tim ai nhiều nhất
trong suốt những quãng đời…

Người đã ở đâu
vào mùa đông lạnh nhất ở trên môi
đã làm những gì lúc kề bên tuyệt vọng
đã nắm tay ai để bớt hoang mang vào cuộc sống
đã đau đến mức nào vào những ngày cố chấp
không cần đến ai…

Người ở đâu
lúc chúng ta quỳ gối gào thét với mất mát đầu đời
lúc chúng ta tin chỉ cần đôi chân mình là đủ
lúc chúng ta muốn chết đi thật nhanh trong giấc ngủ
lúc chúng ta chỉ còn có thể sống bằng những giờ phút xưa cũ
cả trong những giấc mơ…

Người ở đâu
lúc chúng ta tự hỏi còn có ai đáng để mong chờ
lúc chúng ta đứng trong mưa giông mà thấy mình tạnh ráo
lúc chúng ta nhẫn tâm nhìn yêu thương khô héo
lúc chúng ta cắn răng đến tươm máu
rồi khóc òa…

Người đã ở đâu
khi chiếc xích đu ấy được treo dưới một dàn hoa
khi ánh trăng khuya đi qua từng đêm tối
khi cô đơn trong mệt mỏi
khi ngày ngày đều tập cho trái tim mình nói dối
-mình sẽ không sao…

Người đã ở đâu trước ngày chúng ta gặp nhau
trước khi nụ hôn ấy bắt đầu… "




- NPV





...



Bởi chính em, vào những tháng ngày trôi nổi giữa mênh mang vô định của cuộc đời, khát khao kiếm tìm một hơi ấm, đã nhận lầm một bóng hình hư ảo thành người thương....

Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

30.9




Cô gái đến từ phía xa
Cơn gió thổi tung làn tóc rối
Hỗn loạn phủ kín vai gầy
Đôi hàng mi nhẹ buông
Nắng mơn man bờ môi nhạt         
         Khẽ cười
         Chậm bước đi trên con đường vô định
                   Nắng nhạt
                   Chiều xa
                   Màn đêm ôm trọn bóng hao gầy 

Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

29.9


Ngày rất dài
Từng giọt thời gian trôi
Nặng nề
Chiếc đồng hồ cát muốn vụn vỡ
Phá tan khoảng không chứa đựng thời gian

Cơn gió lạnh
Giọng nói tỉ tê trầm ấm vẫn quanh quẩn bên tai
Khe khẽ thở dài
Tiếng cười giòn tan bị cuốn đi cùng những đợt gió mùa
Đông cứng 

Người thích khóc
Giờ lại lặng câm như chiếc bóng cô liêu

Đừng bước đến
Thế giới bên trong 
Một mảng tối đen u ám

Người giãy dụa
Vùng vẫy muốn thoát khỏi bóng đêm mịt mờ
Người hoảng loạn
Co mình trong nỗi cô đơn đến tuyệt vọng
Sự sợ hãi xâm lấn từng khoảnh khắc

Ngày rất dài
Rất dài ...




Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

'Hóa ra anh vẫn ở đây'




Anh có nhận thấy không? Khoảnh khắc của một ngày xa cũ. Mùi hương của gió, của mưa. Hoàng hôn nhuộm hồng một góc trời.

Em vẫn đứng lặng lẽ bên khung cửa sổ, vẫn mái tóc dài thích nô đùa cùng gió. Cơn gió trong mưa thu mang theo hơi nước táp vào lạnh lẽo. Hết thảy cũng vẫn như ngày đó. Chỉ thiếu vắng đi sự hiện diện của anh.

Không là một tin nhắn, không một bờ vai. Cũng không cả những vui buồn, hờn giận hay lo lắng. Những cảm xúc ấy dường như đã chết theo anh trong thế giới của em. Chỉ là một thoáng sửng sốt, một chút chua xót khi bắt gặp lại khoảnh khắc quen thuộc, vốn bị lãng quên từ rất lâu.

Giống như một cái hũ, em nhồi nhét tất cả những điều muốn giấu kín. Nặng nề làm cái hũ một ngày cũng vỡ tung. Buồn đau vốn chôn sâu lại bất chợt ùa về làm em thấy khó thở, đầu óc như muốn phát điên. Chỉ một sự xuất hiện ngắn ngủi của anh cũng đã đủ phá vỡ đi bức vách mỏng manh em dựng lên để chống đỡ.

Hóa ra em vẫn yếu đuối như thế. Hóa ra anh vẫn ở đây, trong tận sâu nơi trái tim em, nơi mà em cũng chẳng dễ dàng nhìn thấy. Hoặc là không muốn thừa nhận. Là yêu hay là hận, em cũng đều không cần. Chỉ mong muốn có thể gạt bỏ hết sự tồn tại của anh, của tình yêu đầu tiên mà em vẫn luôn để trong lòng.

Đến giờ, em chẳng còn muốn điều gì từ anh. Không cần lời xin lỗi mà anh vẫn nợ lại. Không cần gặp nhau thêm một lần nào nữa. Không muốn nghe giải thích. Dù đôi khi vẫn xót xa tự hỏi: anh thực sự không còn những hồi ức khi xưa? anh thực sự không luyến tiếc? thực sự muốn xa em? ...Những câu hỏi ngu ngốc, em đã hiểu rõ ràng nhưng sao... Không chất vấn anh, cũng không cách nào bỏ qua. Em chỉ biết cất giấu, mong thời gian hao mòn đi tất cả. Chẳng biết đâu một ngày lại vỡ òa thành cảm xúc.

Đứng trước anh, em luôn là kẻ thua cuộc. Thua bởi tình cảm dành cho anh. Khi mà anh dễ dàng tìm được niềm vui mới thì em lại vẫn mang nặng suy nghĩ về những chuyện đã qua. Đáng hay không đáng, chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chỉ trách mình không thể làm chủ cảm xúc mà thôi.



Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

18.8 - Anh



Lại một ngày nắng.
R ạ, có bao giờ ta lại được bên nhau trở lại một ngày như lúc xưa? Em cúi đầu dựa vào lưng anh tránh những mảnh nắng rát da, vòng tay che lên hai bàn tay bỏng nắng...
Đáp án thì em biết, chỉ không muốn chấp nhận ...
Em hết thương anh rồi, hết nhớ anh, cũng không cần anh nữa.
Chỉ là hôm nay, đọc tin nhắn của anh lại xót xa đến lạ.
Cứ thế mà xa nhau, thành hai người xa lạ.
Cứ thế vứt bỏ hết những gì từng thuộc về nhau.
Cứ thế lướt qua nhau như chưa từng gặp gỡ.















Đã muốn thế, cớ sao lòng vẫn chẳng vui ...


Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013

12.8



Em nằm trong căn phòng tối. Con mèo lười sợ nắng sớm nên đã khép kín tất cả rèm cửa ngay trước lúc đi ngủ. Lại vì đau mắt nên cả đèn ngủ cũng không bật. Trong phòng, ngoại trừ vệt sáng yếu ớt hắt ra từ công tắc điện thì chỉ còn ánh sáng ngoài cửa chính đang mở. Đã quá nửa đêm, chút sáng nương nhờ từ chiếc đèn nhỏ dưới phòng khách so với bóng đêm đang bao phủ trong này cũng tạo ra khác biệt lớn. Giống như là vũ đài rực sáng và hàng ghế khán giả ở tận nơi xa khuất. Màn đêm phủ lên em một tấm chăn lớn, em dùng nó để bao mình lại, che giấu đi sự tồn tại của bản thân.  Em không muốn bị kéo lên vũ đài kia và trở thành tâm điểm để người ta chỉ trỏ, bàn tán. Cảm giác như bị lột trần giữa đám đông. Em sợ phải nghĩ đến.




Những ngày này em đã ổn hơn rất nhiều. Thời gian làm dịu đi những vết thương bỏng rát. Dằn vặt mãi, giằng xé mãi, thất vọng cùng tuyệt vọng, tình yêu hay tình thân... rồi cũng lắng xuống hết thảy. Em đã làm rất tốt đúng không. Nói vứt bỏ thì cũng đã vứt bỏ được rất nhiều rồi. Đã có thể đặt nhiều chuyện sang một bên và tự tìm lấy an ổn cho chính mình.

Cuộc sống gần đây rất chiều chuộng em. Chỉ là chiều quá thì bắt đầu sinh hư. Sức khỏe hiện giờ rất tệ. Bụng lại đau thường xuyên. Nhéo cổ tay chỉ còn thấy mỗi da, mà nước da thì trắng xanh rất dọa người. Một phần là do chế độ sinh hoạt vô tổ chức mà ra . Bố sức khỏe giờ kém hơn trước , chẳng còn quản chuyện thức đêm ngủ ngày. Mẹ cũng chỉ nhắc... Đôi khi vẫn ước giá những lúc mình sai có ai đó kịp thời cản lại. Dễ dãi không hẳn là tốt. Giá có người đá em ra khỏi nhà lúc 5h và bắt chạy vài tiếng mới cho về nhỉ. Dù không thích nhưng có thể như vậy sẽ tốt hơn.

Mắt em cũng bắt đầu tệ đến nỗi phải áp dụng chế độ kiêng khem mỗi tối. Mấy ngày này hầu như ngủ vô tội vạ, mỏi mắt liền ngủ, bất kể ngày đêm. Nhưng mắt vẫn đau nhiều, còn sâu hơn nữa. Ngày trước từng có người  nói sợ khi nhìn vào những đôi mắt cận, vì thường thì nó rất sâu, rất đáng sợ. Khuôn mặt lạnh và đôi mắt sâu, kết hợp thật ăn ý. Nếu em chuyển sang để mái xéo nữa thì sao. Tăng thêm sự nghiêm túc, có phải nên treo biển " chớ lại gần "?

Tóc em dài hơn trước nhiều lắm rồi. Cũng đã dần trở về với màu gốc. Mái tóc dài mỏng manh, nhìn từ phía sau có lẽ sẽ mang cảm giác buồn, hờ hững và rất thiếu sức sống. Nhưng em không buộc tóc nữa, tránh rụng nên để thả cả ngày. Thôi thì, thêm một điểm trừ nữa cũng không nhiều.

Sao em lại tệ như vậy nhỉ. Đã bảo sẽ dùng thời gian rảnh này để chăm sóc cơ thể tốt hơn, mà lại thành như thế. Không kịp chuẩn bị tốt mà sắp phải bắt đầu rồi. Đứng bên lề đã lâu giờ phải nhập cuộc thôi. Không biết mọi thứ có ổn không nữa. Em phải đi nốt mặt cuối này để bước sang một trang mới. Có rất nhiều việc phải làm. Qua bao nhiêu chuyện như thế, định lực đã tốt hơn nhiều lắm. Nhưng vẫn lo sẽ không đủ dùng. Sợ rằng lần tới quay lại đây, em sẽ lại rơi vào tình trạng tồi tệ như khi trước mất. Phải cần tới bao nhiêu can đảm và may mắn để khước từ những tổn thương mới đây...



Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới


Như cánh chim trong mắt của chân trời
Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
Hót lên! Dù đau xót một lần thôi."

...

Cuộc đời ta đặt dưới chân em rồi :)

Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

...




Tất cả mọi thứ xung quanh đây dường như đều không thuộc về tôi
Mà tôi, cũng không thuộc về nơi này

Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

15.7


Hạnh phúc đôi khi chỉ là một buổi sáng ở nhà, mẹ gọi lúc 8h30 để
..."dậy ăn sáng rồi muốn ngủ thì lại ngủ tiếp"


Bất hạnh đôi khi chỉ là một câu hỏi mà cứ mãi phải quanh co nói dối
... một vấn đề mà lúc nào cũng phải lảng tránh.

Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

To : Sky (5)





Những ngày này trôi qua thật vô nghĩa. Ngày qua ngày cũng giống như những hàng cây lướt qua ngoài cửa sổ, luân phiên lặp lại. Chuyến tàu mà vận mệnh sắp đặt cho em đã đi được hơn nửa đường, chẳng mấy nữa thôi là tới đích. Điểm dừng không tên. Tự em sẽ phải tìm ra câu trả lời và chấp nhận tất cả.

Sky, em sợ. Em sợ những điều sẽ xảy ra. Em không biết phải làm sao để đối mặt. Trái tim của em vẫn luôn run rẩy, từng ngày. Nỗi sợ hãi dù cố gắng đè nén vẫn không ngừng lớn thêm khi quãng đường phía trước ngắn lại.  Em muốn quay trở lại, muốn trốn chạy, muốn đây chỉ là giấc mơ thôi. Nhưng không thể... Chuyến tàu một khi đã xuất phát thì sẽ không thể nào quay đầu được nữa. Dù em có khóc, có hoảng loạn và kêu gào đến tuyệt vọng thì cũng chẳng thay đổi được gì. Có những chuyện chỉ có thể đối mặt, không cách nào né tránh.

Bên ngoài cửa sổ, phía trên cao, mây đen đã giăng kín cả vòm trời. Em mỉm cười với nỗi sợ hãi của chính mình. Lừa phỉnh bản thân và cả thế giới rằng em vẫn ổn. Ai mà biết được điều gì đang đợi em ở phía trước... Nếu nhắm mắt lại và mím chặt môi chịu đựng, rồi cũng sẽ vượt qua được đúng không?




Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013

...


Chợt nhận ra
Trong vô vàn hình ảnh đẹp đẽ mà tôi còn lưu giữ, tôi thường không có mặt, hoặc chỉ xuất hiện bên lề.
Những bức còn lại thì trở thành những kỉ niệm buồn.


Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

To : Sky (4)


Có cái gì đó buộc chặt vào tim gan của em, nặng trĩu.



Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

8.7 - Hỏng hóc lung tung


1. Mình là một thanh niên không có thực lực. Mình...

.  ăn chua kém mẹ
.  ăn ngọt kém bố
.  ăn đồ lạnh cũng kém bố luôn .
.  uống nước kém cả nhà
.  bé họng nhất nhà
.  cổ tay bé hơn cả bà
.  à , còn nữa . Bây giờ thì còi nhất nhà nữa T__T
.

2. Phát hiện ra trí nhớ của mình càng ngày càng tệ. Hôm nay xem lại mấy tập Cướp biển vùng Caribbean. Nội dung đã xem hết cả rồi mà h chỉ còn nhớ được khoảng 10%. Cứ như xem phim mới vậy. May mà trông mặt nhân vật vẫn còn thấy quen :-<.



Giả dụ phát triển thành bệnh đãng trí thật thì: Thật tốt nếu mình cứ thế quên luôn cả một quãng thời gian không - đáng - nhớ mình đã từng sống trước đây. Nhưng sẽ thật không tốt nếu như tất cả cứ rơi rớt mỗi ngày một chút, cho đến khi chẳng còn gì hết ...

3. Kế hoạch điều chỉnh đồng hồ sinh học của mình đã bị trì hoãn rất lâu. Hôm nay nhất định sẽ phải đi ngủ trước 0h. Nhất định ...


Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

Chuyện kể của July (2)



5. " Hoàng tử online "

Tôi nhớ những người đã từng thân thiết với tôi, dù chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi của cuộc đời.




Kể tiếp chuyện thất tình của tháng Bảy cũ. Cùng một tên gọi nhưng cảm giác không giống như bây giờ. Sự nhớ nhung và dằn vặt cứ đeo bám tôi suốt cả ngày. Mỗi một giây, một phút trong đầu đều là hình ảnh của người tôi đã gạt ra khỏi cuộc đời. Ngớ ngẩn và...cuồng si! Lúc ấy tôi chỉ biết cố gắng tập trung vào một điều gì đó khác để quên đi những ý nghĩ ấy. Cả ngày mê mải cày game online, bắt chước gần giống với những nghiện game thời đại. Nhưng trốn tránh cũng vô tác dụng, sau khi tắt máy một lúc lâu vẫn không sao chợp mắt. Những ngày thức khuya ấy chỉ khiến buổi sớm hôm sau thêm mỏi mệt, cả tinh thần và sức lực đều cạn kiệt.

Chỉ có duy nhất một điều tốt. Những lần chơi game ấy đem đến cho tôi những người bạn mới. Có những người đã luôn cùng chơi, cùng nói chuyện với tôi trong lúc tôi cảm thấy mình cô độc nhất. Có những người đã yên lặng hàng giờ để lắng nghe những suy nghĩ điên rồ của tôi. Có người nhắn tin lại cho tôi kể cả lúc 2,3 giờ khuya, có người hát cho tôi nghe... Dù rằng mỗi người họ đều dần dần trở nên xa cách sau đó nhưng những gì mà họ đã đem lại, tôi không bao giờ có thể quên.

6 .  Thi đại học

Ngày gần thi đại học, tôi bị ốm. Giữa cái trời nắng như thiêu như đốt của năm đó, bắt một người đang sốt nóng lê lết tới trường thi thì quả thực là tra tấn sức người quá mức. Trước hôm thi còn cãi cọ, đòi chia tay người yêu. Cả đêm không ngủ nổi, tinh thần và thể xác đều liệt hơn nửa. Vào đến phòng thi chỉ mong làm mau mau còn ra về... ngủ tiếp.

Hai ngày thi, quen thêm một người bạn mới. Hai đứa có nhiều điểm chung hay ho: cùng cao và gầy, cùng thi một dãy nhà và cùng đang ốm. Lúc nghỉ trưa, ăn trưa với cả gia đình cậu ấy. Cả hai đứa đều ho lụ khụ suốt cả bữa, hầu như chẳng ăn được mấy. Bất đồng ở chỗ: cậu ấy là người nhiệt tình còn cái bản tính lạnh nhạt trời sinh của tôi vẫn chưa được cải thiện nhiều. Thành ra mới có chuyện: hễ cậu ấy tan trước, cậu ấy đợi tôi . Hễ tôi tan trước, tôi về trước. Lúc tôi phải uống thuốc, cậu ấy tự tay rót nước. Lúc cậu ấy lên HN, tôi vẫn chưa mời về nhà chơi lần nào.. Thực xin lỗi, tôi vẫn luôn vụng về trong cách cư xử là thế. Mà thế giới của tôi lúc ấy chỉ lấy duy nhất một điểm làm tâm, ngoài ra chẳng biết gì hết, chẳng thấy gì hết...




Sau đó, tôi chẳng đỗ vào ngành tôi đã chọn, mà theo học một ngành tôi cho là nhàm chán. Thật ra điều đó cũng chẳng khiến tôi thất vọng được, dù gì ngành kia cũng chỉ vì ngẫu hứng mà chọn. Trước khi thi, ai cũng tư vấn cho tôi, chọn trường vừa sức, chọn ngành yêu thích. Nhưng khổ nỗi, tôi chẳng có sở thích gì đặc biệt cả. Đã thế lại hết sức bất tài, không có năng khiếu hay năng lực gì phù hợp cả. Thế là hết sức hăng say nghiên cứu các lĩnh vực mà chẳng mấy người chọn lựa: khí tượng, thủy văn, địa lí,... Bây giờ nếu được quay trở lại, tôi dứt khoát sẽ đi theo con đường trở thành đầu bếp,vừa thiết thực vừa là một phần sở thích hiện nay. À , nhưng mẹ vẫn bảo rằng sức khỏe của tôi không phù hợp. Vậy thôi , cũng chẳng có gì nuối tiếc cả.



Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

Chuyện Kể Của July





1. "Buồn vui như cơn gió thoảng ngoài trời xa xôi"

Nắng tháng Bày nhắc tôi về những ngày rất xa. Khu vườn bỏ hoang giữa trưa hè vắng lặng, hai ba đứa nhóc cầm vợt thi nhau săn lùng bướm. Đứa nào đứa nấy đều trốn mẹ ngủ trưa, quần đùi- áo cộc-dép lê phơi mình dưới nắng hè. Còn cả những buổi tụ tập, liên hoan bí mật do cả nhóm nhí nhố tổ chức... Những sớm hẹn giờ rủ nhau đi tập thể dục khi trời còn tối mò, vừa líu ríu đi sát vào nhau vừa kể những câu chuyện ma quái rùng rợn... ( Viết đến đây chợt nhớ câu chuyện về " mẹ mìn " nào đó chuyên bắt cóc trẻ con đã bỏ đi biệt xứ và hẹn ngày trở lại khi "mấy đứa" đến tuổi lấy chồng -_- )

Tôi có một người bạn " thanh mai " - cô bạn thân nhất trong nhóm trẻ con cùng khu. Người luôn có mặt cùng tôi trong hầu hết những cuộc vui trên. Tiếc rằng, bây giờ không còn thân nữa ... Đám trẻ con ngày nào lớn lên cũng chẳng thân thiết như xưa, cuộc đời mỗi người rẽ sang mỗi ngả, gặp nhau còn có thể mỉm cười là quý...

2. Bạn thân

Tôi lúc đó không có bạn. Đúng ra là không có những người bạn thông thường. Tính cách của tôi luôn lạ lùng như thế, có thể làm quen rất tốt với những người bạn mới nhưng để duy trì mối quan hệ đó thì lại quá khó khăn. Mọi thứ chỉ dừng lại ở một vài lần chơi chung, một vài câu nói. Chỉ vậy thôi, không đủ thân thiết đến độ tỏ ra quen biết ở ngoài đường. Có lẽ thế mà cho đến hết những năm cấp 1, tôi chẳng còn liên hệ với bất cứ bạn cũ nào. Cũng giống như chưa từng có bất cứ người bạn nào. 

Tôi khiếm khuyết nhưng tôi không bao giờ chấp nhận,  một mặt bên trong của tôi mạnh mẽ hơn ngàn lần vẻ bề ngoài yếu ớt của mình. Tôi không ngừng cố gắng để bản thân mình thay đổi. Cuối cùng tôi cũng đạt được mong muốn. Nhưng cũng nhận thêm không ít sự ganh ghét. Đó là một quãng thời gian mệt mỏi đến vô cùng. Chán ghét trường lớp.. Tôi cũng chẳng ưa gì những người ghét tôi đâu. Mà số lượng đó lại chiếm đến già nửa lớp. Nửa còn lại cũng không quá thân thiết. Đó là những năm học cấp 2.

Không thể quên kể đến, những năm này tôi có hai cô bạn thân, vẫn là những người bạn thân thiết nhất cho đến giờ. Quãng thời gian cùng trải qua quãng đời học sinh cấp 2 với nhau vẫn là một trong những quãng thời gian vui vẻ ít ỏi mà tôi có được. Có những buổi trưa hè nắng nôi như thế này, ba đứa ngồi trước thềm nhà và rôm rả kể chuyện. Chuyện trường, chuyện lớp, chuyện về cậu bạn nào đó và cả tương lai sau này. Vẫn nhớ những ý nghĩ lạ lùng về chuyện chồng con, lúc ấy thấy sao mà xa vời đến thế, mà giờ một cô bạn đã yên ấm với gia đình riêng ...

3 ." Sai một li , đi ngàn dặm "

Tháng Bảy, có một cậu bạn mới chuyển đến lớp học thêm. Tôi nhớ rõ lúc đó mình đã thì thầm với cô bạn bên cạnh về chiều cao khiêm tốn của cậu ấy. Cậu bạn mới hình như là học trò cưng ở trường của cô dạy thêm Toán. Không tính là giỏi nhưng cậu ấy học được, vẫn thường là một trong những người tìm ra hướng giải sớm nhất. Không tính đẹp trai, rất bình thường là khác. Không tính thân thiết vì thi thoảng cũng chỉ nói với nhau vài câu mà thôi. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể lí giải được vì sao hồi đó lại thích cậu ấy đến thế. Thích đến nỗi, một phần quyết định học ở trường cấp 3 xa xôi là vì cậu ấy. Đó là quyết định khiến tôi hối hận nhất trong cuộc đời từ trước đến nay của mình. 

4. Mộng thủy tinh

Từ nhỏ tôi đã ham mê những cuốn truyện cổ tích, hàng thuê truyện nào tôi biết cũng phải thuê đọc cho hết những cuốn truyện cổ tích có trong đó. Lớn hơn là lạc sang thế giới truyện tranh, cả những câu chuyện trong từng cuốn HHT, những tập sách của Nguyễn Nhật Ánh... Hmm, tôi đang cố tìm cho đủ những nguyên nhân đã xây dựng nên tâm hồn mơ mộng của mình. Sau này mà có con gái nhất định cho cách li hết .

Khi tôi vào cấp 3, cậu bạn kể trên - tôi đã dần dần hết thích mất rồi. Thay vào đó là thích... nhiều người khác. Tất nhiên, chỉ là thích thôi, không hơn. Tôi nhận ra được cái bản chất tồi tệ trong tôi - cả thèm chóng chán. Chỉ thích chóng vánh một thời gian rồi lại quên ngay như chưa từng có chút xao động nào. Duy có một trường hợp đặc biệt - người bước vào thế giới nội tâm của tôi mà chẳng chịu ra, chiếm lĩnh hết tất cả suy nghĩ và gạt phắt mọi thứ khác ra. Người ấy bước vào cuộc sống của tôi từ những bức thư tay, rồi những cuộc điện thoại kéo dài mỗi ngày. Chiêu trò cũ rích *biến sự xuất hiện của mình trở nên quen thuộc và rồi đột ngột biến mất để khẳng định vị trí bản thân* lúc ấy đã khiến trái tim đứa con gái mơ mộng trong tôi loạn nhịp.

Những ngày đầu tháng Bảy năm ấy là những buổi hẹn hò đầu tiên. Mỗi buổi tan trường đón đưa, mỗi chiều chủ nhật bên nhau, những tin nhắn từ sớm đi học cho đến trước khi ngủ ... Rất rất nhiều. Người ấy đã đem lại cho tôi một tình yêu đủ dễ thương như những cuốn truyện tranh được yêu thích, đủ lãng mạn như những cuốn tiểu thuyết mà người ta vẫn ngưỡng mộ...

Tháng Bảy, tôi ngồi ôm bóng tối, nước mắt không ngừng thấm ướt con búp bê nhỏ người đã tặng. Tôi thấy mình đánh mất cả thế giới rồi. Vì cái tôi của mình, tôi để mất người. Tôi chìm trong dằn vặt và mong nhớ . Để cuối cùng , bật máy lên gọi người . Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi không bao giờ muốn như vậy một lần nữa, không muốn vì bất cứ điều gì để mất người nữa.

Tháng Bảy , tôi đặt tay che lên tay người. Nhưng vệt nắng kia vẫn đốt cháy những tháng năm bên nhau. Bên trong người, sự đổi thay thản nhiên bắt đầu...




P/s : Tôi viết lại những điều cũ, chợt cảm thấy sao mà xa lạ đến thế. Những kí ức tôi vẫn cất giữ dường như chẳng thuộc về tôi. Tôi của những năm ấy không còn nữa rồi, cũng không bao giờ có thể sống lại những ngày tháng ấy ...

Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

To : Sky (3)


Thật ra, Niềm Vui chỉ là một gã trai bạc tình thôi phải không? Cậu ta nói những lời dối gian và rồi lặn mất tăm sau một vài lần ghé thăm vội vã. Cuộc hành trình của cậu ấy có bao giờ ngừng nghỉ đâu. Ô cửa nhỏ của em chỉ là nơi dừng chân chốc lát. Vội đến, vội đi - vì cớ gì còn lưu lại chút tình mong manh chốn cũ.

Những ngày không Niềm Vui, em thu mình trong bóng tối. Nỗi Buồn lặng lẽ tới bên tự lúc nào. Tên con trai ranh mãnh mọi ngày vẫn tìm đủ mọi cách chọc phá khiến em phát khóc, giờ lại khẽ khàng lau khô những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi. Cậu ấy ôm lấy em và thì thầm kể cho em những câu chuyện xưa cũ. Lặng yên kề bên em và chỉ rời đi cho đến khi em có thể mỉm cười. 

...




Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

1.2.3-7

Đầu óc quay mòng mòng sau một buổi trưa xuyên chiều ngồi cặm cụi sửa chữa đủ thể loại phần mềm. Được cái này thì cái kia lỗi. Vừa có cảm giác thành tựu chưa được bao lâu thì đã nhận luôn cảm giác rớt oạch cái từ thiên đàng xuống mặt đất. Rõ ê ẩm.
...
Mấy ngày nay đều bực - kinh - khủng mà lại không thể phát tiết. Ngay lúc này chỉ ước có thể đập tan tành mọi thứ xung quanh. Nếu có thêm một vài đứa đáng hận đứng ngay trước mắt thì tốt, chắc chắn sẽ đâm chém vạn nhát xuyên tim xả stress. Thật là khó chịu!!!!!!!!!!!!

Ước mơ xa xỉ quá. Cuối cùng vẫn là ngậm ngùi tìm lấy một li nước mát hạ hỏa ... Bản chất của ức chế chính  là - kiềm chế kiềm chế và kiềm chế. >""< .




Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

To : Sky (2)

Suốt cả ngày chỉ nghe đi nghe lại một bài hát. Những đoạn hồi ức theo bản nhạc nền hiện lên và chiếm lấy tâm trí em. Em thậm chí còn không nghe rõ từng lời, chỉ mơ hồ nghe tiếng nhạc vọng lại từ một nơi xa xăm trong miền kí ức.

Cuộc sống hiện tại chán quá. Thế nên em trốn vào những tháng ngày cũ. Em mải miết đuổi bắt những bóng hình mơ hồ. Lại thêm một ngày nữa em sống trong hồi tưởng. Em đang hưởng thụ cuộc sống hay chỉ đang tồn tại? Khi mà ngày hôm nay em cứ mãi nhìn về hôm qua.

Ngày mai, chắc hẳn em sẽ lại than vãn vì bỏ phí thời gian mà chẳng làm được gì. Sẽ tiếc hùi hụi khi thấy mọi người ngày một tiến xa còn em chỉ đứng nguyên chỗ cũ, không nhích thêm một bước nào. Nhưng hôm nay tâm trí em đã bị cuốn chặt lấy bởi những nỗi niềm không tên, rồi hàng ngàn hàng vạn những câu hỏi không lời giải đáp. Giữa cuộc sống phức tạp như một mê cung này, em phải bắt đầu từ đâu? Phải rẽ về hướng nào để tìm thấy ngày mai tươi sáng, để không còn chán ghét thực tại?



First Love



Nếu nói mối tình đầu là người đầu tiên khiến mình rung động chứ không phải người đầu tiên xác lập quan hệ yêu đương thì mối tình đầu của tôi là H - cậu bạn học chung trường hồi cấp 1. Vẻ bề ngoài trắng trẻo, xinh trai và rất hay cười - lí do mà tôi thích cậu ấy thì hẳn là do háo sắc rồi. Chắc không còn lí do nào khác nữa, vì cả hai đứa cũng ít khi nói chuyện với nhau. Thích khi ấy là một cảm giác cực kì dễ thương. Chỉ là muốn nhìn cậu ấy nhiều hơn một chút. Chỉ là hay nghĩ về cậu ấy và mỉm cười... Chỉ thế thôi, mơ mộng, trong sáng và tràn đầy niềm vui chứ không đan xen nỗi buồn hay điều gì đó phức tạp cả. Bảo rằng là cảm giác thoáng qua nhưng nó cũng kéo dài suốt 5 năm cấp 1, chẳng kém cạnh so với người yêu đầu là bao.

Mối tình đầu và người yêu đầu của tôi chạm mặt nhau lần đầu tiên - duy nhất -và cũng là cuối cùng cách đây 3 tháng 1 ngày, sinh nhật tôi. Đúng ra không gọi là chạm mặt được mà chỉ là lướt qua và biết mặt. Một sinh nhật buồn tẻ, chỉ có hai người. Chúng tôi rẽ vào một quán nhỏ ngồi uống nước. Tình cờ nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện quen thuộc từ cánh cổng bên kia đường, tôi kể cho anh nghe về cậu bạn năm nào. Chẳng rõ góc phố tĩnh lặng kia có để lọt câu nào vào tai cậu. Tôi thấy H đứng nhìn chúng tôi từ phía xa. Tôi ở ngoài sáng và cậu ấy trong tối. Ánh đèn nhàn nhạt hắt ra từ hiên cửa không đủ để cả hai thấy rõ mặt nhau, gật đầu và cười chào bình thường như những người bạn lâu năm không gặp.

Lúc ấy tôi cũng không còn tâm trạng để ý nhiều đến cậu khi mà đang làm mặt lạnh với tên người yêu ngồi bên cạnh. Đó cũng là một trong những lần gặp gỡ cuối cùng của chúng tôi. Vốn trước đó, với vô số lần cãi nhau mà không thể nào giải quyết triệt để nổi, người lúc nào cũng đành phất cờ trắng đầu hàng kẻ ngang ngược chẳng một lần thay đổi kia - tôi đã định kết thúc tất cả. Giữa chúng tôi có những mâu thuẫn mà tôi không thể nào lí giải, cũng không làm gì hơn ngoài chịu đựng.( Tất nhiên là khi ấy thôi, giờ thì hiểu hết )Tất cả có lẽ đã thực sự chấm dứt trong êm đẹp và nuối tiếc từ tôi nếu như ngày ấy anh không đến. Một ngày đặc biệt, ngày mà tôi luôn thấy mình yếu đuối hơn cả. Đủ để mắt nhắm mắt mở cho qua những điều không phải từ anh.



Tối hôm ấy, tôi đã bực tức mà nói: " Anh thực sự chẳng xứng đáng nhận được bất cứ điều gì hết". Anh ta chỉ cười. Rất nhiều điều khác nữa. Anh ta chỉ cười. Cái kiểu cười nửa miệng, gần giống như cái kiểu nhếch mép tỏ thái độ bất cần mà tôi đã từng thấy vào Val trước.Tôi thấy lòng mình bất ổn. Nhưng lại chẳng nhận ra đó là gì ...Cho đến bây giờ, nụ cười ấy đôi khi vẫn còn ám ảnh trong tôi. Nụ cười mà tôi nhớ nhất về người tôi đã từng yêu không phải là nụ cười khoe cái răng khểnh của tên con trai hay đội mũ hồng ngày xưa, mà là cái kiểu cười khiến tôi tê tái cõi lòng kia.

Thật nực cười ,rõ ràng người ta đã không đeo mặt nạ ấy vậy mà tôi vẫn nhìn lầm ...

Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2013

Trăng 16

Tối mát giời, đứng hóng gió ngoài ban công. Ngắm trời, ngắm đất, ngắm mây ... tâm hồn đang treo ngược cành cây thì bỗng hoàn xác khi ngắm đến mặt trăng.




Từ nhỏ tôi đã sợ mặt trăng một cách kì lạ. Người ta thấy trăng thi vị. Có người ngắm trăng miên man nỗi nhớ nhà. Có người tìm được cảm hứng nghệ thuật từ trăng. Đẹp là thế, kì vĩ là thế... mà mỗi lần trông thấy tôi lại chỉ hơi rùng mình. Rất khó để nói rõ cảm giác đó...

Trăng khuyết trông giống như ánh mắt len lén theo dõi từ xa. Ẩn giấu sau những làn mây. Thoắt ẳn thoắt hiện. Cứ y như những cảnh tượng kinh dị trong đêm của một bộ phim cổ trang TQ. Bất chợt một lúc nào đó đi ngang cửa sổ trông thấy, thoáng rùng mình như bị ai đó dõi theo.

Có ngày trăng vừa to vừa đỏ như mặt trời lúc hoàng hôn. Lần ấn tượng nhất nhớ được là vào trung thu, một năm mà tôi còn rất nhỏ. Mặt trăng rất to, rất đỏ lẩn khuất một phần sau những cành đa đối diện nhà. Hmm, chẳng lí giải được nguyên do ác cảm, có lẽ là nỗi sợ phóng to theo tỉ lệ kích thước -_-.

Mặt trăng hôm nay, trăng 16 vào một đêm trời quang." Trăng tròn như quả bóng, lơ lửng mà không rơi" - giống như vậy. Ánh trăng sáng trắng, có thể nói là ánh trăng hiền hòa nhất mà tôi từng bắt gặp. Nhưng cũng chẳng thích thú gì, khi mà người ta cố tình giấu mình vào màn đêm thì lại có ánh đèn pin rọi thẳng vào mặt. Rất không thích.




Giấc mơ trưa


Mưa...
Một buổi trưa yên tĩnh
Cuộn tròn người trong chiếc ghế dựa đặt cạnh cửa sổ
Những hạt mưa rơi chầm chậm cũng dần lấp kín lòng bàn tay


Những ý nghĩ vu vơ lại chợt đến
Hồi tưởng và cả ... ảo tưởng
Quá khứ và tương lai
Một vài hình ảnh cũ kĩ
Cả những điều viển vông giống như mơ
...
Ừ, những giấc mơ đẹp lại phục sinh rồi
Hoang đường nhưng tuyệt diệu

Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

'Góc sân và khoảng trời'



Bình thường ra sân sau sẽ thấy Mèo đang nằm theo kiểu đặc trưng của họ nhà nó trên cái dép xốp sau cửa. Không thấy bóng dáng thì chỉ cần gọi to vài tiếng là nghe đáp trả rồi từ đâu đó lững thững đi về, trèo xuống từ bờ tường. Rồi còn cả hai tên Gà choắt vì bị bầy đàn xua đuổi mà vượt rào lang thang khắp sân kiếm ăn. Chó thấy Người thì biểu tình ầm ĩ. Cái khoảng sân bé tẹo mà nháo cả lên với tiếng mèo kêu chó sủa gà chiêm chiếp cả ngày.

Gà Đen một hôm mò mẫm kiếm ăn, tối muộn không bay trở lại với đàn nên bị chuột cắn cổ tha đi. Lúc phát hiện thì không cứu được nữa. Còn lại một Mèo, một Gà vẫn loanh quanh góc sân.

Mèo bé tí tẹo mà hòa đồng với cả Chó lẫn Gà. Ngay từ lúc còn bé như cục bông đã can đảm chui vào ngủ với Chó tránh cái lạnh ngày đông, cơm thì chỉ thích ăn chung với Gà. Có Chuột là không thể nào hòa hợp, mới thấy bóng Chuột từ xa là đã khừ mũi... chạy mất, lại thường xuyên bị Chuột cướp cơm. Đành tự an ủi rằng vẫn bé nên võ vuốt chưa cao siêu. Chỉ làm nũng là giỏi. Thấy dáng Người từ xa là đã meo loạn cả lên , ráng chui cái đầu, thò tay qua khe cửa. Chưa tới gần đã tự động lăn oạch ra đất với tư thế rất chi là khêu gợi  <3 . Cả ngày hễ thấy Người là bám, tối đến còn có hôm trèo cửa sổ vào nhà. Mới bắt đầu biết trèo xa,đêm đi lạc sang nhà hx không về được, kêu loạn lên làm Chú hx cuối cùng phải chạy xuống mở cửa cho về. Sang mấy hôm sau lại nghe tiếng kêu như thế, mọi người nghĩ không sao nên không để ý. Nhưng cả ngày hôm sau không về nữa. Mẹ bảo có thể bị Cáo hoặc thú lớn hơn bắt mất...

Mèo mất mấy hôm thì Gà Vàng ốm chết. Nghe Mẹ nói cả ngày không thấy nên tưởng mất, hóa ra lại trốn trong một góc, bị  bầy đàn xúm vào mổ nên không dám ra ăn. Tối hôm ấy nhốt riêng. Nhưng sáng ra xem thì thấy đã chết ...

Khoảng sân nhỏ bé bây giờ thành ra trống , rộng và yên ắng.




Đối với tôi mà nói 
Những điều quen thuộc khi mất đi, luôn để lại sự hụt hẫng trong lòng
Dù nhiều hay ít. Dù dài lâu hay ngắn ngủi...

Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

Rise & Shine

" Bầu trời vì sao lại cao như vậy
Dù nhảy lên hàng trăm lần cũng vẫn ở nguyên chỗ cũ
...
Giá như tôi có thể bay cao như mong muốn "




Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

To : Sky

Anh đến bây giờ có được không...? Em rất sợ.

Em thấy mình đang đi trên một con đường chông chênh, bốn phía mờ mịt. Chỉ có những con mắt đang nhìn vào từng bước em đi, chờ để thấy em vấp ngã. Sau lưng em là những tiếng thúc giục. Phía trước là những rào cản, những viên đá không ngừng được ném tới.

Em muốn cứng cỏi bước từng bước thật mạnh mẽ cho họ thấy. Nhưng em cố gắng chạy mãi chạy mãi mà không qua hết được quãng đường tăm tối ấy. Em mệt lắm. Em thấy sức lực của mình không đủ để chống đỡ nữa. Có những bàn tay chìa ra nhưng em không dám chạm vào. Em sợ phía sau những vòng tay ấy là khoảng không tăm tối,em ngã vào sẽ không đứng lên được nữa.

Bọn họ đều ở đây. Nhưng em không thấy anh. Chỉ mình em đơn độc bước đi và chiến đấu với tất cả. Họ ném vào em những viên đá. Và rồi họ vui sướng cười như đang chơi một trò chơi. Em không muốn mình gục ngã và giàn dụa nước mắt trong niềm vui của họ.

Trước khi anh đến, em nhất định sẽ không để mình ngã.


Cầu Nguyện


Tôi không biết dùng từ này có chính xác không nữa. Thường thấy nó được sử dụng với Thiên Chúa Giáo. Tín ngưỡng của tôi thì hướng về Phật Giáo nhiều hơn.

Những ngày này thật tệ. Tôi thấy mình bất lực trước tất cả những điều đã, đang và sẽ xảy đến. Giống như phải đối phó với một căn bệnh nan y vậy, biết trước tương lai có thể tăm tối đến cỡ nào nhưng lại vô lực chống trả. Chỉ có thể cầu nguyện để xua đi cảm giác bất an và lo lắng.






Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

Yesterday Once More

Tôi cứ nghĩ kỉ niệm cũ kĩ là những điều sẽ chẳng bao giờ thay đổi.

Vậy mà nó lại bị vấy bẩn bởi hiện tại...



All my best memories
Come back clearly to me
Some can even make me cry
Just like before
It's yesterday once more

...



Tôi không thể hiểu tại sao bạn trở nên như thế .
Giống như tôi chưa từng quen biết hoặc chưa từng hiểu một chút gì về bạn vậy.
Điều đó thực sự thực sự rất kinh khủng đối với tôi.
...
Mọi chuyện cứ từng chút từng chút trở nên sáng tỏ , phô bày trước mắt tôi .
Tại sao phải làm thế ? Sau tất cả những gì đã có .
Tôi thực sự rất sợ .
Sợ tất cả mọi thứ
Bao gồm cả bạn .


Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu



" Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau,
Mà là yêu người khác.

Anh sẽ nắm tay một người con gái
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa
Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác…

Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em
Anh rồi cũng chẳng còn ghen,
Những chỗ không anh, em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.

Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh…

Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm,về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình,về hạnh phúc bền lâu.

Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa…

Em ngồi nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau? "








Tạm biệt , tháng Năm !


Tháng Năm, cuối cùng cũng qua đi.





Những ngày cuối cùng của tháng Năm, mỗi đêm đều là khoảng thời gian ngây ngốc,ủ dột. Cứ buồn vu vơ như thế. Những ý nghĩ sắp xếp không theo một trật tự nào. Chẳng còn nặng nề hay u ám, chỉ bâng quơ thế thôi. Cũng như những cơn mơ chợt đến chợt đi, liên tiếp kéo đến trong mỗi giấc ngủ. Không gọi là ác mộng nữa, vì mấy khi nhớ được đâu, cũng không hoảng sợ như lúc đầu. Sáng thức dậy là những mệt mỏi cùng gắng gượng.

Tháng Năm, khép lại đi . Khép lại và mang theo xui xẻo cùng những nỗi ám ảnh đi luôn đi. Sức lực của tôi thực sự đã bị rút cạn rồi. Giờ phút này chỉ còn lại những xúc cảm đã một phần chai lì, đêm dài dựa dẫm vào bóng tối và những bất lực với nỗi lo ngày mai...








Công cụ thống kê và báo cáo web