1. Nửa đêm, bạn nhắn tin: cãi nhau chia tay với người yêu, người kia đập đầu tự sát phải vào nằm viện. Bạn hoang mang, áy náy, hỏi rằng bạn phải làm gì, nên làm thế nào mới đúng. Tôi chỉ biết an ủi. Hiểu rõ bạn nên chỉ có thể nắm chặt tay bạn, không thể khuyên bạn làm thế này hay thế kia. Bởi vì trong lòng bạn vẫn luôn rõ ràng. Cũng như khi cả hai đứa cùng mệt mỏi vì chuyện tình cảm, biết rõ rằng nên dứt khoát một lần cho xong nhưng chẳng đứa nào làm được. Tình cảm quá nặng thế nên " biết dại mà vẫn cứ đâm đầu vào.Thôi thì mặc mọi chuyện tới đâu thì tới, ngày sau có khổ cũng chỉ biết kể cùng nhau..." . Không đến bất đắc dĩ, không buông bỏ được. Bây giờ bạn vẫn vậy, vẫn mãi loay hoay không nắm cũng không buông... " Bất đắc dĩ " thì tôi đã nhận.
2. Bạn cứ dặn dò: đừng uổng phí cuộc sống vì một người không đáng. Tôi cười, đừng nghĩ quá về tôi. Tôi có thể thế nào cơ chứ. Chuyện đã qua, tôi không thể dễ dàng quên đi, cũng không thể làm mình đừng buồn nữa , yêu một người mới đi. Ai mà điều khiển cảm xúc được. Nhưng mà tôi vẫn sống, chưa nói đến trách nhiệm này nọ với cuộc đời, bản thân tôi còn chưa đủ dũng khí để đi chết đâu.Ừ, sống tuy chưa được tích cực nhưng cũng chẳng làm nổi điều gì tiêu cực hết. Rượu chè thuốc lá tôi đều không biết. Thế thì tôi còn có thể làm gì cơ chứ.
3. Vẫn đang chờ đợi ...