Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015

29.9

Tôi thường chẳng làm được điều gì tốt cả. Một việc bình thường với mọi người, đến lượt tôi sẽ cho ra một kết quả ngu ngốc. Như lúc này đây. Tôi ghét cảm giác bất lực đang từ từ cắn xé mình. Càng căm ghét hơn sự bạc nhược của mình khi đối mặt với nó.

Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2015

18.9


Trời vẫn lạnh và mưa. Tôi phải đổi sang mặc những chiếc sơ mi dày dặn hơn. Tự nhiên thấy ghét mùa thu, mùa mà con gái nhà người ta có thể diện cadigan, denim hay những chiếc áo dài tay đẹp đẽ thì mình cứ phải đi lùng khắp nơi cũng chẳng khoác lên nổi bộ đồ nào ứng ý với cái dáng người mỏng tanh này.


Sáng nay khi tôi ra khỏi nhà, trời ậm ù những sấm và chớp. Tôi luôn bị giật mình bởi thứ ánh sáng chớp nhoáng trên bầu trời như thế. Suốt từ những năm học cấp ba tới giờ. Cuối tuần trước chẳng hạn. Khi đang giữa đường đi làm trời mới bắt đầu sấm sét. Con đường tôi đi là đường vành đai, hai bên những công trình nhiều hơn nhà ở. Đường rộng và hai bên những cây cột đèn cột điện mọc lên trên cao hẳn những tàng cây. Một vài lúc, tôi thấy ánh sét đánh xuống trước mặt, rồi cả bên cạnh. Cơ thể dường như chẳng thể giữ bình tĩnh nổi nữa, thi thoảng lại nhắm chặt hai mắt và lại gắng đi nhanh hơn về phía trước. Lúc đó chỉ nghĩ có chết do tông xe vẫn tốt hơn do sét đánh.



Đây là món chính của tối qua. Tối nay cũng muốn ăn canh nóng nữa.

Thứ Năm, 17 tháng 9, 2015

17.9

Trời lại mưa.
Mưa tháng chín, đã lại thêm một năm trôi qua rồi. Mưa thu đi cùng cái lạnh se se làm mình cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với sự nóng nực oi bức của đợt rồi. Thời tiết này chỉ mơ về những bát canh nóng. Nó sẽ tốt hơn những món chiên đầy dầu mỡ mình thích làm dạo trước, cái cớ hợp lí để thêm bia vào mỗi bữa ăn.
Mình lại đang viêm họng rồi. Mấy bữa tụ tập về khuya và rồi lại dậy sớm, không cách nào ngủ bù. Mình đang mất ngủ triền miên. Mỗi lần chạm tay vào mặt cũng thấy sự mỏi mệt đang ẩn dưới từng lớp da. Thật sự già mất rồi, trước kia không có yếu ớt như thế.
Công cụ thống kê và báo cáo web