Thứ Sáu, 24 tháng 11, 2017

24.11

Hà Nội bắt đầu trở lạnh trở lại, thời tiết lý tưởng nhất để ăn mì gói và vùi trong chăn ngủ. Buổi trưa tôi có được đãi một cốc mì, chỉ tiếc là nó chẳng mang lại cảm giác như tưởng tượng. Bây giờ cũng vậy, rõ ràng đã gật gù muốn sập từ lúc 9 giờ tối nhưng lại thao láo đến tận bây giờ.


Gần đây, mọi thứ đã ổn hơn một chút. Dù thi thoảng những lúc chỉ còn một mình và buông công việc xuống, tôi đã muốn mình tan thành vũng nước, để mọi thứ có thể buông lỏng chốc lát. Chỉ là hơi mệt, còn tinh thần cũng bớt căng thẳng hơn mấy hôm trước.


Hôm 20/11 mơ thấy thầy V - lần đầu tiên, dù buổi sáng thì tôi đã nghĩ về những cô giáo và vài chuyện cũ hồi cấp 2. Chỉ có một chi tiết khiến tôi ấn tượng. Thầy vẫn giúp tôi làm bài như vài tháng trước. Thầy cầm tấm thẻ cũ xấu xí của tôi và chê, nên tôi khoe với thầy rằng mình đã có một cái thẻ đẹp hơn nhiều lắm - đó là cái thẻ nhân viên hiện tại. Tôi đã lấy nỗi lòng gì để viết nên giấc mơ này đây.


Hôm nay là Black Friday, tôi chẳng mua thứ gì ngoài mấy cuốn sách. Tôi mua về và nhét nó lại lên giá sách mà thôi. Có thể sẽ đọc hết cả đống, cũng có thể sẽ nằm phủ bụi trên giá sách lâu lâu. Chỉ là mỗi lần thấy sách giảm giá, lại không nhịn được mà mua về. Cách mà tôi nhìn một cuốn sách, đôi khi giống như là thấy một kho tàng bí mật, bao nhiêu cũng không đủ, giống như sở thích muốn giấu châu báu của loài rồng trong truyền thuyết, tích trữ và chẳng biết bao giờ mình sẽ dùng. 


"Where there is desire, there is gonna be a flame
Where there is a flame, someone's bound to get burned
But just because it burns, doesn't mean you're gonna die
You gotta get up and try, and try, and try
Gotta get up and try, and try, and try
You gotta get up and try, and try, and try

Funny how the heart can be deceiving
More than just a couple times
Why do we fall in love so easy
Even when it's not right..."

Đó là Try của Pink.

Thứ Tư, 15 tháng 11, 2017

15.11 - Viết để quên

Cái quái gì đang chất đống trong đầu mình thế này?

"Bọn họ không thích mình cho lắm, mình đã biết trước sẽ vậy nhưng vẫn cảm thấy hơi khó khăn"
"Ai cần bọn họ thích cơ chứ. Đừng suy nghĩ về điều đó, kể cả nó có quan trọng hay không, coi như là một khiếm khuyết thì cho đến khi năng lực tốt hơn mình cũng sẽ phải chung sống với nó rất lâu mà."

...

"Cô ấy dường như cũng không thích mình. Một người có vẻ như là người tốt, lại không có thiện cảm với mình. Mình thực sự đáng ghét như vậy sao? Việc một người tốt (cứ cho là như thế) không thích mình khiến mình nghi ngờ cả chính mình. Giống hệt trước kia"
"Bởi vì biết bản thân không thể hòa đồng với người khác mà đã giấu nhẹm mọi gai sắc cua mình. Mình chỉ là mình ở một mặt hiền lành, lúng túng... để ít ra thì lần xuất hiện này mình sẽ không phải là một đứa lạnh lùng, ngạo mạn hay khó gần. Bởi vì một người với mối quan hệ xã giao kém như mình, sẽ chẳng có ai ủng hộ hay giúp đỡ nhiều lúc khó khăn. Nên mình khiêm tốn hơn cả mình vốn có. Vậy mà mình vẫn khiến cho người khác phải cảm thấy mình đáng ghét hay sao?"
"Cũng chẳng sao cả, dù hơi khó khăn một chút, nhưng dù sao mình cũng chưa từng đặt hi vọng vào điều gì khác, mình không sống dựa vào lòng tốt của kẻ khác. Cũng sẽ không tha thứ cho bất cứ ai công kích mình"
...

"Không, dù cho mình có là một kẻ đáng ghét, dù mình tự nhận và giả như chẳng quan tâm đến tất cả để chỉ làm điều mình muốn, thì mình cũng sẽ tổn thương nếu có ai đó ghét mình. Mình chẳng có mong muốn rất nhiều người sẽ thích mình, nhưng việc ai đó ghét mình khiến sự ngờ vực về mọi thứ trong mình lúc này lớn dần."
"Thật ngu ngốc, vì sao phải sống bởi cảm xúc của kẻ khác, mình chỉ đang stress quá mà thôi."

...

"Mình làm không tốt rồi. Việc thiếu nền móng bắt đầu lộ ra, nên lúc làm tốt lúc thì không. Mình đang bị áp lực quá mức"
"Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào. Mọi thứ vốn dĩ không như vậy. Chỉ vì mình đang bị đống suy nghĩ vớ vẩn này làm rối loạn. Năng lực của mình không tệ. Tĩnh tâm loại bỏ hết những thứ đó đi, "cảm xúc chỉ là những thứ đánh lừa ta, nó chẳng mang lại điều gì." Sau khi viết ra thì hãy thanh thản quên hết sạch chúng đi."
"Đừng sợ hãi, điểm cuối cùng là gì, có thực sự đáng sợ như vậy không? Chỉ cần bình tĩnh lại và cố gắng hết sức là được"
"Nhưng nếu mình chẳng thể thành công lúc này, thì mình sẽ bước tiếp bằng cách nào đây?"

...

"Mình đã không thể lo tốt cho lũ mèo con, mình còn chẳng có thời gian để buồn bã. Thật vậy đấy, nó chỉ như cái gai nhọn hoắt ghim vào đầu mình lúc này, mình nhìn thấy rồi lại vội vã làm một việc khác trong một ngày tất bật. Nhưng nó lù lù ở đấy, cùng cái đống trên kia đè nặng đầu mình, nhắc mình cần suy nghĩ"

Những ngày gần đây mình đã sống không tốt chút nào. Mỗi buổi sáng hay trưa tỉnh dậy lao vào guồng công việc, mặc cho cái đầu của mình đang nghẹt cứng, việc nghĩ đến thứ gì cũng khiến mình cảm thấy nặng nề, mệt mỏi. Và những buổi tối mình chẳng dễ dàng gì để ngủ.

Chẳng có cái CCClean nào để tự động quét sạch mọi thứ dư thừa này cả nên mình sẽ phải làm từng bước một.

Cố lên. Cố lên. Cố lên.

P/s: Mẹ nó! Tất cả những thứ đang làm mình mệt lúc này @#$%#^%

Thứ Sáu, 10 tháng 11, 2017

...

1. Chiều hôm trước, khi đội mưa trên đường về nhà mình đã cảm thấy rất muốn khóc. Không có chuyện gì lớn xảy ra với mình, chỉ là lúc ấy tự dưng rất nhiều cảm xúc chợt nảy ra. Mình thấy mình cô đơn, mình rất tủi thân và yếu ớt. Cứ như vậy một lúc, cho đến khi về đến nhà mình mới thấy ổn hơn. Buổi chiều đó rất giống với những buổi chiều của ba bốn năm trước, quãng thời gian mình mới bắt đầu đi làm. Những khi đó mình đã nghĩ may mà có W. Chỉ có ý nghĩ về W, về công việc, về mùi hoa sữa theo mình suốt chặng đường về nhà. Bởi vì có W mà mình đã thấy lòng mình an ổn lại, nỗi sợ hãi bóng tối cũng vì có một người đứng cạnh mà vợi đi phần nào. Dù W chẳng nắm lấy tay mình, chỉ khe khẽ trò chuyện cùng mình.

Mình bảo dù là một mình mình cũng không cảm thấy cô đơn, nhưng đến khi có người đứng cạnh và nói rằng đã nghe được hết những điều mình muốn nói, mình mới biết được mình đã cô đơn đến nhường nào. Nhưng cũng có lúc mình đã không thể hiểu W. Mình đã ghét W. Từ những lời xin lỗi lịch thiệp. Từ cái việc W đã luôn nói rằng W cô đơn, ở một nơi chốn đông người như thế, cả khi mình ở cạnh W. Có thể bởi mình cũng không hiểu hết, chúng mình chỉ giống nhau ở đôi điều mà thôi. Đã từng ghét, cũng đã từng không thể ghét cũng bởi vậy.

2. Có đôi lần cũng tự cười nhạo mình, vì hết lần này tới lần khác coi trọng những con chữ sáo rỗng. Nhưng gần đây mới phát hiện, có vài người - tâm hồn của họ, khiến mình cảm thấy sợ hãi và không lý giải được. Nếu những lời sáo rỗng cũng không biết nói, những cảm xúc cũng không biết thể hiện đúng chỗ, khi mà đến cả khả năng để lừa gạt người khác cũng không có.

Đó là khi DK rú lên vui mừng khi nói với mình: từ khi bà chị tớ đi lấy chồng thì tớ chẳng còn biết chia sẻ âm nhạc với ai, may mà vớ được cậu. Một đứa thuộc số ít thích Rock. Nhưng này, vì sao những lần sau đó. Cậu cứ cố gửi những bài nhạc đến tôi chỉ để có cớ bắt đầu cuộc trò chuyện. Âm nhạc đã đi đâu mất rồi. Cái cậu muốn là khi tôi trả lời, cậu sẽ bắt đầu câu chuyện và muốn điều gì đó ở tôi, nhân danh bạn bè. Chúng ta có thân quen vậy sao?

Đó là về Thỏ.

Đó là khi nhận tin nhắn từ S. Sau khi mơ thấy cậu ấy thì hôm sau cũng nhận được tin nhắn muốn hẹn gặp. Khi đọc được dòng tin nhắn ấy, mình đã bối rối đến mức tim đập nặng nề vài phút. Chỉ vài tháng qua đi mà mọi thứ lại khác xa đến vậy. Cái việc cậu ấy tỏ ra thích vẻ bề ngoài đã khiến mình thấy ghê sợ, dù có lẽ nó chẳng đáng phải thế. Hình ảnh cậu học sinh cấp 2 có nước da tối nhưng khuôn mặt đầy thân thiện và nụ cười tươi rói biến mất.

3. Khi mình nhìn vào họ, trong tích tắc đó mình bỗng thấy thật may vì mình không có phép thuật nghe được tiếng nói trong lòng. Dù mọi thứ hiện ra trong lòng mình thật rõ thì mình vẫn còn có thể lừa gạt mình rằng chưa chắc những điều ấy là thật, có thể là mình đoán sai rồi, mà dù đúng hay sai thì nó cũng chẳng có giúp ích được quá nhiều nên không cần bận tâm.

Nhưng mình vẫn thấy mọi thứ xung quanh thật xấu xí.

Khi mình về đến nhà, nhìn những khuôn mặt bé xíu nghiêng nghiêng đầu với ánh mắt trong veo ngơ ngác nhìn cuộc đời, mới cảm thấy dễ chịu hơn.


Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2017

03.11

1. Gần đây nom tôi chán đời đến cỡ. Khuôn mặt thì gầy đi, và nổi đầy nốt, cơ thể trông cũng lay lắt hơn hẳn. Tôi là một cây cà chua bệnh, nếu chăm thật kỹ thì nó sẽ miễn cưỡng duy trì, mà lơ là vài hôm thì sức sống của nó bị rút đi trông thấy.

2. Tôi đi làm được ba hôm thì laptop lăn ra bệnh, phải đem đi bảo hành hơn tuần. Mấy hôm đi mượn lap tôi không vào fb nữa. Có hôm mơ thấy S, cậu ta mặc bộ đồ Nhật cổ xưa, tóc mái dài che gần một bên mặt, dáo dác tìm tôi khắp mọi nơi. Khi tôi xuất hiện thì cậu ta được người cho biết, chạy đến gặp tôi rồi hét loạn vào mặt tôi bằng thứ tiếng lúc Nhật lúc Việt. Rằng, sao tôi lại thế, biến mất một cách đột ngột... Sao tôi lại mơ như thể tôi đã mắc nợ vậy chứ? Rõ ràng là không phải.

3. Lúc nào cũng thấy đói.
Công cụ thống kê và báo cáo web