Thứ Hai, 12 tháng 2, 2018

12.2

Đôi khi tôi nghĩ mình chẳng có gì ngoài những nỗi buồn. 

1. Buổi sáng H nhắn tin rủ bọn tôi họp mặt tất niên. Sau những lời đã nói thì cứ làm như chẳng có gì xảy ra vậy. Tôi đã nghĩ mình sẽ gạt bỏ người bạn này khỏi cuộc sống của mình. Một đứa luôn hành xử tồi tệ. Và cái ý nghĩ đó nhen nhóm trong lòng bọn tôi rất nhiều lần trong nhiều năm. Có nhiều lỗi lần đã được bỏ qua. Tôi chẳng chọn lựa để bắt đầu mối quan hệ này. Nhưng tôi đã lựa chọn giữ nó. Cũng chỉ bởi vì trong kí ức từ rất lâu về trước của tôi đã có hình ảnh người bạn đó. Một ngày trời trong, mùi gỗ lim thơm ngát xen lẫn mùi nước mưa từ những cành cây xếp đầy trước cổng trường, chúng tôi nói chuyện với nhau điều gì đó. Đó là một trong những người bạn tôi có từ khi còn nhỏ. Những hình ảnh nằm rải rác trong đầu tôi như một cuốn album cũ, tôi quý trọng từng bức hình, có thể bức hình đó chỉ mình tôi còn cất giữ. Cô bạn năm ấy lên cấp hai lại học chung lớp với tôi, với một đứa trầm lặng và luôn e dè đám đông như tôi, cô ấy là một trong những người tôi nói chuyện nhiều nhất suốt cả những năm tháng ấy. Chúng tôi thực sự không yêu quý nhau quá nhiều, nhưng tôi trân trọng mối quan hệ này, nếu không có họ, có lẽ tôi vẫn sẽ lẻ loi cô độc một mình suốt cả thời cấp 2 ấy, như là khi học cấp 1 và cấp 3, và cả bây giờ nữa. 


2. Tôi hỏi mẹ về Vàng Anh. Vàng Anh là con mèo đực duy nhất trong đám bốn chị em mà Tazan sinh được hồi năm trước. Năm trước khi một người quen của mẹ hỏi xin một đứa trong đám mèo nhỏ, tôi cho Vàng Anh đi. Được hai hôm, hỏi chuyện thì bà chị ấy mới bảo nó trốn mất. Suốt hai ngày sau đó tôi và tiểu C đạp xe đi khắp các ngõ ngách trong vùng hỏi thăm. Mỗi buổi tối lại tìm quanh khu đó. Nhưng có tìm một con mèo nhỏ mới biết trời đất thênh thang đến tuyệt vọng. Đi đến đâu dù xa hay gần tôi đều không tự chủ mà nghĩ, liệu nó có sợ quá trốn vào bụi rậm kia, hay có đang run cầm cập nép mình trên mái nhà kia. Thế mà cuối cùng chúng tôi lại thấy nó, khi chị kia bảo nó trốn trong nhà. Con bé con tội nghiệp suốt mấy hôm chẳng ăn uống, cũng chẳng dám kêu rên vì sợ. Tôi lên tìm nó mới dám ra, bế nó vào lòng, nó bám chặt. Tôi chỉ ước mình có thể đưa nó về tức thì. Nhưng tôi không làm được, chỉ vì người ta đang giúp đỡ mẹ tôi rất nhiều. Tôi chỉ có thể giúp họ cột chặt nó lại... Được vài hôm lo lắng nhờ mẹ hỏi thăm, biết thằng bé con bên đấy thích mèo nên cũng chăm nhiều. Sau đó tôi không hỏi lại lần nào nữa. Sợ sẽ nghe được tin không tốt, trong khi chẳng thể làm được gì cho nó. Bây giờ là một năm qua đi, họ nói con mèo đó bỏ đi đâu mất rồi, họ xin con mèo khác và cũng vừa thịt xong. 

Đừng ước như loài mèo, chúng chỉ là những sinh vật tội nghiệp không nên xuất hiện trong thế giới con người mà thôi. 

3. Chút tiền nhỏ nhoi tôi cầm về, tối nay trích ra một phần vì người ta đòi nợ. Một món nợ vốn không đúng đắn. Họ nhắn tin nói những lời nặng nhẹ với mẹ tôi dù đã nhận được tiền. Thật đáng buồn khi mà mối quan hệ ruột thịt lại chẳng đáng giá một xu khi đứng trước tiền bạc. Trong cảnh khó khăn chồng chất này, lòng tôi nặng, mà chỉ thương mẹ nghĩ nhiều. Giá như cánh tay tôi có thể giang rộng hơn, đủ để che chắn hết mọi bão táp ập đến. Mẹ tôi thực sự đã già rồi mà chúng tôi vẫn chưa kịp trưởng thành.

Chủ Nhật, 11 tháng 2, 2018

11.2

Kết thúc ngày làm việc cuối cùng của năm cũ, tôi bắt đầu được nghỉ Tết từ ngày mai. Thời gian vừa rồi thật không dễ dàng, cảm giác não lúc nào cũng căng ra vì quá tải vậy. Vì lượng công việc cuối năm được giao nhiều thêm, chồng chất không ngừng. Nhưng khi nhận được tháng lương trước Tết nhiều hơn hẳn tháng trước thì tôi cũng thấy nỗ lực mình bỏ ra được hồi đáp phần nào. Dù bây giờ dư âm của cái mệt ấy còn chưa tiêu tán hẳn.

Thề, cái bây giờ ghét nhất là tiền mà muốn nhất cũng là tiền. Tôi cầm khoản tiền lương trong tay mà thấy nhẹ bẫng, những khoản chi cuối năm ùn ùn kéo đến. Nhẩm tính, những khoản tiêu Tết tạm đủ, nhưng những khoản nợ ra Tết cần phát sinh thì chắc còn phải cố gắng giữ hiệu suất làm việc này đến giữa năm sau may ra mới trả xong. Nghĩ đến Mẹ, chẳng thể dùng tiền chữa răng trước Tết. Nghĩ đến Tiểu C, chẳng mua sắm được bao nhiêu đồ trong cả mùa đông. Nghĩ đến ngày Tết nhất, mấy mẹ con bảo nhau bớt khoản chi này, bớt khoản chi kia, rồi thành ra cái gì cũng không cần mua sắm... Lẽ ra chúng ta đâu cần phải khổ cực đến vậy, bây giờ gom lại từng li, đến bao giờ mới có thể an tâm đây. Tôi chỉ trách mình không thể giỏi giang, mạnh mẽ hơn nữa mà thôi.

Nếu tôi còn bé thì tôi sẽ khóc, nhưng đã hai sáu hai sáu...

Những dây thần kinh trong đầu vẫn còn căng thẳng, như thể độ đàn hồi đã hỏng mất và chúng chẳng biết làm cách nào để trở về như cũ. Tôi dùng sự yên lặng cố gắng điều chỉnh lại mọi thứ, loại bỏ bớt những stress này đi thì tôi mới có thể nghỉ ngơi để tiếp tục.

Thứ Năm, 1 tháng 2, 2018

1.2

Thời tiết lạnh giá, cái lạnh không muốn đụng vào nước.

Những ngày cuối năm mọi thứ trầm hẳn xuống. Một số người tại công ty cứ vậy mà biến mất hẳn. Có một vài người biết căn nguyên, và nhiều người thì không. Tôi đã không biết. Họ biến mất một cách đột ngột. Sau những ngày náo nhiệt vì World Cup thì đột ngột lắng lại như vậy. Không kịp để người ta thích nghi.

Cô bạn ngồi ngay sát vì cãi nhau với bạn đối diện nên chuyển vào tận góc trong, để lại bên cạnh tôi một khoảng trống. Chẳng có những tiếng ồn ã xung quanh khiến tôi thấy sự yên tĩnh của mình bại lộ. Tôi thấy lúng túng nhiều hơn.

Cậu bạn có cái màn hình máy tính to nhất phòng đột ngột nghỉ, được hai ba hôm, buổi sáng tôi đến công ty và nhận ra chiếc màn hình ấy biến mất theo. Cậu ấy đã lặng lẽ đến vào lúc mọi người về hết và chuyển nốt đồ đi. Chẳng chào hỏi ai nấy một câu. Thật tồi mà.

Cậu ấy cũng thế. Sau chuyến đi Singapore dài đến cả tuần, cậu ấy về rồi lại nghỉ liên miên, lác đác một vài hôm lên công ty. Tận hôm nay tôi mới biết anh trai cậu ấy là lý do cả cậu bạn kia lẫn cậu ấy nghỉ việc, thì ra vị cựu CTO ấy đã chấm dứt hoạt động tại công ty nên một số khớp nối vì người ấy mà tồn tại giờ tan rã. Tôi đã ôm một chút hi vọng mong manh rằng có lẽ cậu ấy sẽ ở lại vì một vài người bạn thân thiết gắn bó đã lâu. Nhưng không, cả cái chuỗi chức danh quy định sau tên Sky của cậu ấy cũng bỏ rồi. Tôi thực sự đã cảm thấy một lần thích này lại qua đi nữa khi cậu ấy đi khỏi công ty dài ngày như vậy, nhưng đến tận lúc biết tin tức vẫn cảm thấy buồn bã quá sức. Tôi còn chưa kịp nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn nữa. Và từ giờ đến cả hình bóng của cậu ấy cũng không còn thấy.

Nhiều người trẻ tuổi nhưng đã gắn bó tại đây rất lâu, nhưng giờ phút này tôi lại đang cảm nhận rất rõ sự tan rã của bức tường còn mỏng manh này. Sẽ còn tiếp tục những sự chia tay nữa đúng không? Tôi cảm thấy sự rối loạn nhen nhóm trong lòng mình, tôi bất an theo những sự ra đi ấy, sự kiên cố tại nơi đây sụp đổ thì có thể tôi cũng sẽ rời đi. Phải làm sao khi tôi đã ước được an ổn và sợ hãi dịch chuyển mất rồi.

Chẳng bữa tiệc nào là không tàn cả, tôi tự nhủ như vậy và tỏ ra bình thản, nhưng sâu trong lòng mình tôi nghe tiếng nỉ non của một kẻ yếu ớt khát cầu một nơi che chắn vững chãi. Tôi không muốn mọi thứ trôi nhanh thế này. Tôi đang cố hết sức để mọi thứ đi vào quỹ đạo, rồi tôi sẽ sống chậm hơn. Nhưng giờ mọi thứ lại bung bét, tôi lại rơi vào cái vòng luẩn quẩn tại sao, vì sao...


Công cụ thống kê và báo cáo web