Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

'Hóa ra anh vẫn ở đây'




Anh có nhận thấy không? Khoảnh khắc của một ngày xa cũ. Mùi hương của gió, của mưa. Hoàng hôn nhuộm hồng một góc trời.

Em vẫn đứng lặng lẽ bên khung cửa sổ, vẫn mái tóc dài thích nô đùa cùng gió. Cơn gió trong mưa thu mang theo hơi nước táp vào lạnh lẽo. Hết thảy cũng vẫn như ngày đó. Chỉ thiếu vắng đi sự hiện diện của anh.

Không là một tin nhắn, không một bờ vai. Cũng không cả những vui buồn, hờn giận hay lo lắng. Những cảm xúc ấy dường như đã chết theo anh trong thế giới của em. Chỉ là một thoáng sửng sốt, một chút chua xót khi bắt gặp lại khoảnh khắc quen thuộc, vốn bị lãng quên từ rất lâu.

Giống như một cái hũ, em nhồi nhét tất cả những điều muốn giấu kín. Nặng nề làm cái hũ một ngày cũng vỡ tung. Buồn đau vốn chôn sâu lại bất chợt ùa về làm em thấy khó thở, đầu óc như muốn phát điên. Chỉ một sự xuất hiện ngắn ngủi của anh cũng đã đủ phá vỡ đi bức vách mỏng manh em dựng lên để chống đỡ.

Hóa ra em vẫn yếu đuối như thế. Hóa ra anh vẫn ở đây, trong tận sâu nơi trái tim em, nơi mà em cũng chẳng dễ dàng nhìn thấy. Hoặc là không muốn thừa nhận. Là yêu hay là hận, em cũng đều không cần. Chỉ mong muốn có thể gạt bỏ hết sự tồn tại của anh, của tình yêu đầu tiên mà em vẫn luôn để trong lòng.

Đến giờ, em chẳng còn muốn điều gì từ anh. Không cần lời xin lỗi mà anh vẫn nợ lại. Không cần gặp nhau thêm một lần nào nữa. Không muốn nghe giải thích. Dù đôi khi vẫn xót xa tự hỏi: anh thực sự không còn những hồi ức khi xưa? anh thực sự không luyến tiếc? thực sự muốn xa em? ...Những câu hỏi ngu ngốc, em đã hiểu rõ ràng nhưng sao... Không chất vấn anh, cũng không cách nào bỏ qua. Em chỉ biết cất giấu, mong thời gian hao mòn đi tất cả. Chẳng biết đâu một ngày lại vỡ òa thành cảm xúc.

Đứng trước anh, em luôn là kẻ thua cuộc. Thua bởi tình cảm dành cho anh. Khi mà anh dễ dàng tìm được niềm vui mới thì em lại vẫn mang nặng suy nghĩ về những chuyện đã qua. Đáng hay không đáng, chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chỉ trách mình không thể làm chủ cảm xúc mà thôi.



Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

18.8 - Anh



Lại một ngày nắng.
R ạ, có bao giờ ta lại được bên nhau trở lại một ngày như lúc xưa? Em cúi đầu dựa vào lưng anh tránh những mảnh nắng rát da, vòng tay che lên hai bàn tay bỏng nắng...
Đáp án thì em biết, chỉ không muốn chấp nhận ...
Em hết thương anh rồi, hết nhớ anh, cũng không cần anh nữa.
Chỉ là hôm nay, đọc tin nhắn của anh lại xót xa đến lạ.
Cứ thế mà xa nhau, thành hai người xa lạ.
Cứ thế vứt bỏ hết những gì từng thuộc về nhau.
Cứ thế lướt qua nhau như chưa từng gặp gỡ.















Đã muốn thế, cớ sao lòng vẫn chẳng vui ...


Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013

12.8



Em nằm trong căn phòng tối. Con mèo lười sợ nắng sớm nên đã khép kín tất cả rèm cửa ngay trước lúc đi ngủ. Lại vì đau mắt nên cả đèn ngủ cũng không bật. Trong phòng, ngoại trừ vệt sáng yếu ớt hắt ra từ công tắc điện thì chỉ còn ánh sáng ngoài cửa chính đang mở. Đã quá nửa đêm, chút sáng nương nhờ từ chiếc đèn nhỏ dưới phòng khách so với bóng đêm đang bao phủ trong này cũng tạo ra khác biệt lớn. Giống như là vũ đài rực sáng và hàng ghế khán giả ở tận nơi xa khuất. Màn đêm phủ lên em một tấm chăn lớn, em dùng nó để bao mình lại, che giấu đi sự tồn tại của bản thân.  Em không muốn bị kéo lên vũ đài kia và trở thành tâm điểm để người ta chỉ trỏ, bàn tán. Cảm giác như bị lột trần giữa đám đông. Em sợ phải nghĩ đến.




Những ngày này em đã ổn hơn rất nhiều. Thời gian làm dịu đi những vết thương bỏng rát. Dằn vặt mãi, giằng xé mãi, thất vọng cùng tuyệt vọng, tình yêu hay tình thân... rồi cũng lắng xuống hết thảy. Em đã làm rất tốt đúng không. Nói vứt bỏ thì cũng đã vứt bỏ được rất nhiều rồi. Đã có thể đặt nhiều chuyện sang một bên và tự tìm lấy an ổn cho chính mình.

Cuộc sống gần đây rất chiều chuộng em. Chỉ là chiều quá thì bắt đầu sinh hư. Sức khỏe hiện giờ rất tệ. Bụng lại đau thường xuyên. Nhéo cổ tay chỉ còn thấy mỗi da, mà nước da thì trắng xanh rất dọa người. Một phần là do chế độ sinh hoạt vô tổ chức mà ra . Bố sức khỏe giờ kém hơn trước , chẳng còn quản chuyện thức đêm ngủ ngày. Mẹ cũng chỉ nhắc... Đôi khi vẫn ước giá những lúc mình sai có ai đó kịp thời cản lại. Dễ dãi không hẳn là tốt. Giá có người đá em ra khỏi nhà lúc 5h và bắt chạy vài tiếng mới cho về nhỉ. Dù không thích nhưng có thể như vậy sẽ tốt hơn.

Mắt em cũng bắt đầu tệ đến nỗi phải áp dụng chế độ kiêng khem mỗi tối. Mấy ngày này hầu như ngủ vô tội vạ, mỏi mắt liền ngủ, bất kể ngày đêm. Nhưng mắt vẫn đau nhiều, còn sâu hơn nữa. Ngày trước từng có người  nói sợ khi nhìn vào những đôi mắt cận, vì thường thì nó rất sâu, rất đáng sợ. Khuôn mặt lạnh và đôi mắt sâu, kết hợp thật ăn ý. Nếu em chuyển sang để mái xéo nữa thì sao. Tăng thêm sự nghiêm túc, có phải nên treo biển " chớ lại gần "?

Tóc em dài hơn trước nhiều lắm rồi. Cũng đã dần trở về với màu gốc. Mái tóc dài mỏng manh, nhìn từ phía sau có lẽ sẽ mang cảm giác buồn, hờ hững và rất thiếu sức sống. Nhưng em không buộc tóc nữa, tránh rụng nên để thả cả ngày. Thôi thì, thêm một điểm trừ nữa cũng không nhiều.

Sao em lại tệ như vậy nhỉ. Đã bảo sẽ dùng thời gian rảnh này để chăm sóc cơ thể tốt hơn, mà lại thành như thế. Không kịp chuẩn bị tốt mà sắp phải bắt đầu rồi. Đứng bên lề đã lâu giờ phải nhập cuộc thôi. Không biết mọi thứ có ổn không nữa. Em phải đi nốt mặt cuối này để bước sang một trang mới. Có rất nhiều việc phải làm. Qua bao nhiêu chuyện như thế, định lực đã tốt hơn nhiều lắm. Nhưng vẫn lo sẽ không đủ dùng. Sợ rằng lần tới quay lại đây, em sẽ lại rơi vào tình trạng tồi tệ như khi trước mất. Phải cần tới bao nhiêu can đảm và may mắn để khước từ những tổn thương mới đây...



Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới


Như cánh chim trong mắt của chân trời
Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
Hót lên! Dù đau xót một lần thôi."

...

Cuộc đời ta đặt dưới chân em rồi :)

Công cụ thống kê và báo cáo web