Thứ Hai, 7 tháng 2, 2022

Mèo Chi

Những đêm mùa xuân mưa lạnh, nằm trong chiếc chăn lông dày ấm sực, tôi thích rúc mình hẳn vào trong chăn để lướt điện thoại hoặc lắng nghe những thanh âm bên ngoài căn phòng. Tiếng mưa lắc rắc trên mái tôn từng đợt, thi thoảng là tiếng gió, vài tiếng trò chuyện từ xa.

Một chiếc video trên IG chiếu đến một chú mèo từ dưới đất nhảy bật lên mặt phẳng phía trên, bỗng tôi thấy tim mình giật thót, và tôi nhớ một người bạn thuở ấu thơ. Khi tôi học lớp 1, có một người đàn ông đem đến một chú mèo con đem đến bán cho mẹ tôi. Mèo ta nhị thể. Mèo con trưởng thành và lại sinh ra những thế hệ mèo khác. Tôi nhớ rằng lần nào mình cũng rơm rớm nước mắt khi mẹ tôi đem những đứa mèo con đem cho người khác. Chỉ có mèo mẹ và một đứa con của nó ở lại với nhà tôi rất rất lâu. Có một lần mèo mẹ bị bắt, nó bị người ta nhuộm cả màu lông để đánh dấu, nhưng được thả ra vẫn biết đường trở lại.

Tôi không nhớ được Chi là tên của mèo mẹ hay mèo con. Lâu đến nỗi những khuôn mặt nhỏ đó trông ra làm sao tôi cũng không nhớ. Ngoài ấn tượng chung về màu lông thì tôi đã chẳng nhớ quá nhiều. Nhưng khi mà tôi còn nhỏ, tôi đã cố gắng in hình ảnh của từng đứa trong tâm trí. Vì chúng nó chỉ có thể tiếp tục tồn tại qua kí ức của riêng tôi, nếu tôi cũng không nhớ, sẽ chẳng ai biết đến. 

Sau này, cả 2 đứa nó đều chết khi sa chân vào bể nước mưa của hàng xóm. Nắp đậy hờ hững nên dễ dàng rơi xuống. Một buổi sáng nào đó khi tôi ngủ dậy, mẹ tôi nói rằng hàng xóm đang than phiền vì phải tháo nước và cọ cả bể nước. Tôi lặng người và nói với mẹ rằng có thể chỉ là màu lông giống nhau, chờ mấy hôm biết đâu nó lại về. Màu lông phổ biến như vậy... Rồi lại một lần, một lần như thế nữa.



Công cụ thống kê và báo cáo web