Thứ Bảy, 23 tháng 12, 2017

22.12

1. "Người trong hồi ức không thể gặp, gặp được rồi hồi ức sẽ không còn."

Vũ là một chàng trai trẻ có đôi mắt lúc nào cũng như đượm buồn. Và tên cậu ấy, tôi rất thích tên Vũ, thích gọi tên cậu ấy. Thi thoảng khi dừng lại trước một cơn mưa cũng sẽ nhớ đến ánh mắt đượm buồn đó. Nhưng từ rất lâu không còn nói chuyện nữa. Câu chuyện để chúng tôi căng thẳng với nhau, tôi không còn nhớ nữa. Tôi lại nhớ hơn phân nửa nguyên do đến từ mình. Tôi của khi đó cũng đang trong quãng thời gian stress rất nhiều, nếu không muốn nói là vẫn luôn đặt nửa bước chân tới ranh giới của trầm cảm. Tôi rơi vào trong trạng thái tồi tệ và cử xử tồi tệ với cả thế giới. Tình trạng của tôi, Vũ biết.

Tôi nhận được tin nhắn của Vũ vào rất khuya hôm trước. Tin nhắn lần này cách tin nhắn lần trước chừng 1 năm. Vũ hỏi, có còn giận người bạn này nữa không hay đã gạt ra khỏi đầu óc. Vũ kể, về một nỗi buồn đang hiện hữu. Vũ không biết tôi có đọc được hay không, vì không còn trong danh bạ nữa.
Tôi không gửi lại câu trả lời. Người tốt đẹp đó chỉ là một ảo ảnh được tạo nên từ hồi ức của Vũ mà thôi. Thời gian chữa lành những vết thương bằng cách khiến người ta quên đi những điều tồi tệ, chỉ lưu giữ lại những ký ức tốt. Đến khi gặp lại rồi mới biết, kết quả như lúc trước vốn chẳng sai. Nhưng lúc đó ngay cả hồi ức tốt đẹp cũng biến mất rồi.

Dù vậy đi nữa, tôi đã muốn phá bỏ ngăn cách giữa chúng tôi biết mấy.

2.  Tôi ngồi cách cậu ấy chỉ một ghế ngồi. Dù là vậy, tầm mắt của cậu ấy dường như cũng chưa hề dừng lại ở chỗ tôi. Tôi đã dành thời gian cho cả giờ để nghĩ vẩn vơ.

Tất cả mọi lý thuyết đều không có nghĩa lý gì đối với một kẻ dễ dàng bị cảm xúc dụ dỗ. Nên tất cả những thứ nên hay không nên không phải là điều gì đó lớn lao. Thứ chân chính ngăn tôi lại là nỗi sợ hãi. Tôi sợ cậu ấy nói rằng người cậu ấy thích là cô gái ngồi kế bên tôi. Tôi sợ đến gần rồi sẽ lại giống như những lần trước, biết được hóa ra con người đó khác quá xa so với tưởng tượng.

Người trong mộng ước cũng không nên đến gần, đến gần rồi mộng ước cũng không còn.

3. Từ bao giờ thì "trầm cảm" đã trở thành một căn bệnh phổ biến, một căn bệnh thời đại? Khi một bà mẹ tự tay giết con mình vì trầm cảm sau sinh thì những bài báo, test... có mặt khắp nơi trên Fb. Và đến giờ, sau khi ca sĩ chính của SHINee tự tử.

Tôi nhớ đến Rừng Na Uy. Lần đầu đọc Rừng Na Uy là năm tôi 16, tôi đã không thể lý giải về sự ra đi của bạn trai Naoko. Cả những cái chết xuất hiện trên mặt báo vào thời của chúng tôi bây giờ. Tôi không hiểu. Cho đến khi tự mình rơi vào những cơn khủng hoảng.

Thứ Hai, 18 tháng 12, 2017

18.12

Nhìn này, suốt gần cả tháng Mười Hai tôi đã chẳng viết được dòng nào cho blog. Công việc bận rộn, cái lạnh mùa đông, sự lười nhác hay là cả sự trốn tránh đã khiến tôi dừng lại khi định gõ những dòng đầu tiên. Cứ lần nữa mãi như vậy đến gần hết tháng. Tôi sẽ chẳng bao giờ nhớ được những điều đã qua đó. Rồi chỉ biết than thở rằng thời gian trôi thật nhanh và mình đã bỏ lỡ điều gì đó khi mà trí nhớ gần như trống rỗng về những ngày đã qua.

Gần đây tôi nghĩ mình tạm ổn rồi, ngoài việc hơi bận rộn và loay hoay với vài nỗi buồn nhỏ con thì stress đã tạm ngưng được rồi. Công việc của tôi đã dần đi vào ổn định. Tôi cũng dần thích ứng với môi trường mới này nên cảm giác cũng bớt tệ so với lúc đầu. Có lẽ bình yên, an toàn là điều tôi muốn nhất lúc này sau cả một chặng đường bấp bênh - nên khi mọi thứ dần ổn định, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Chắc vì thế nên việc bận rộn với cả núi việc cũng không khiến tôi cảm thấy bức bối quá nhiều, chỉ là không có nhiều thời gian cho việc khác mà thôi. Đến vài bộ phim đang xem dở cũng bị tôi quên bẵng, khi đọc lại vài trang nhật ký này mới nhớ ra tới. Lỗi hệ thống rồi, đầu óc lơ tơ mơ lắm rồi.

Tôi thích một bạn làm cùng phòng, đó là lý do trốn tránh. Có một vài ý nghĩ tôi đã không muốn thành thật. Và đôi khi tôi nghĩ mình giống Taylor Swiff rồi. Vì sao trái tim có thể thay đổi cảm xúc càng lúc càng dễ dàng như thế? Tôi không còn là tôi ở 5 năm trước cho rằng tình yêu là thứ gì đó duy nhất, vĩnh hằng và bất biến mới đúng là tình yêu đích thực. Không ngây ngô và cũng không đủ quyết liệt cho một thứ cảm xúc nữa rồi. Có một điều gì đó đã chết đi như vậy. Tôi chỉ thích một cách dễ dàng và dường như chưa lúc nào đủ mãnh liệt và biết sẽ lâu dài. Vậy nên cũng chỉ có thể bảo mình rằng hãy quên đi thì hơn.

Nhưng chẳng dễ gì, mỗi lần nhìn thấy cậu ta thì giống như có một sợi lông vũ chạm nhẹ vào tim tôi vậy, và tôi ước mỗi web tôi làm đều lỗi hệ thống để gặp người phụ trách đó mà thôi. Dù chẳng biết nó kéo dài bao lâu, nhưng sự thực đang diễn ra vậy đó.















Công cụ thống kê và báo cáo web