Thứ Sáu, 31 tháng 3, 2017

Mùa xuân, mùa xuân.



Mùa xuân, mùa xuân.

Tôi vẫn giống như một đứa trẻ ương bướng, có vài điều dù biết rõ đúng sai nhưng không cách nào thay đổi được. Ví dụ cách tôi tính mùa xuân. Mùa xuân của tôi kéo dài đến hết tháng ba dương, sang tháng bốn thì tôi không nhận đó là mùa xuân nữa. Lục lọi ký ức cũng tìm không được dấu vết nào của mùa xuân tháng tư.  

Bất kể ngày qua thế nào thì trong trí nhớ của tôi xuân vẫn là những đêm nghe mưa lách tách rớt trên mái nhà, mỗi buổi sớm sương nhàn nhạt bao phủ ngọn cây, hơi lạnh chỉ đủ khiến người ta khẽ rùng mình một cái... Cứ thế mà mong mỏi xuân. Như nỗi khao khát hít một bụng đầy mùi của cây lá sau những ngày mưa. Hít đầy một ngụm dưỡng khí để sống qua cơn ngột ngạt.

Vậy nên hôm qua đã buồn phiền muốn níu lại chút xuân. Tôi tưởng tháng Ba hết rồi, xuân cũng bỏ đi rồi. Khi tôi về, xuân sắp sửa đi rồi. 

Ngày hôm qua, sự chán nản phút chốc khiến tôi trở nên nhạy cảm hơn. Mọi câu chuyện đều chĩa vào nỗi buồn. Những nỗi buồn nho nhỏ mà thôi.

Một mẩu tin về Phượng Hoàng Cổ Trấn khiến tôi bất giác nghĩ về giấc mơ của mình. Tôi nghĩ đáng ra ở thời gian này tôi phải về đích rồi mới phải, chứ không phải ở lưng chừng và ngó lên mục tiêu vẫn thấy xa vời vợi. Đến bao giờ đây? Có một điều khiến tôi cảm thấy an ủi đôi chút là ít ra tôi thấy được con đường mình cần rồi, và tôi đang bước trên con đường đó chứ không phải vẫn dậm chân tại chỗ.

Kết quả Project cuối cùng tại trường đã có. Chỉ dừng ở mức tôi chấp nhận được. Nhớ lại lúc vừa bảo vệ xong tôi đã stress liền mấy hôm. Cái phút nhận ra mình sai lầm đó khiến tôi có ảo giác rằng những gì mình đạt được hết thảy đều là giả, thực ra tôi vẫn thế chẳng khác hơn gì so với trước. Hôm bảo vệ đó vừa đúng trước sinh nhật một ngày.

Điện thoại đang pong póc liên tiếp hiện ra những tin nhắn mới. Tôi ngồi nghe hai gã con trai bàn luận về sự điềm tĩnh, ranh giới thiện ác và hán việt... rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Chỉ còn một ngày cuối cùng của mùa xuân. Mùa xuân năm tôi hai mươi lăm.






Thứ Năm, 30 tháng 3, 2017

Giữ lại một chút xuân



"Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày

Bao giờ em mới gặp anh đây?"

(Mưa Xuân - Nguyễn Bính)
Công cụ thống kê và báo cáo web