Thứ Bảy, 27 tháng 1, 2018

27.1 - AFC U-23


Bán kết hôm ấy cả công ty được nghỉ và cùng xem bóng đá, tôi đã cảm thấy hơi chút tiếc nuối, dường như mình đã bỏ lỡ một điều rất quan trọng. Phải là thứ đặc biệt đến mức nào mới khiến cho bao người hò reo, kêu gào đến khản cả giọng như vậy. Tôi thì không hiểu tất tần tật những câu chuyện xoay quanh trái bóng tròn ấy. Nhưng trong không khí gần trăm con người cùng hướng về màn hình máy chiếu và chia sẻ cảm xúc với nhau, lần điều tiên tôi xem hết một trận bóng đá từ đầu tới cuối. Và lần đầu tiên nhìn thấy điều kì diệu phía sau lớp sương mờ bấy lâu. Giống như lần đầu tiên nhận ra âm nhạc Big Bang vì sao khiến nhiều người cuồng nhiệt như vậy. Hơn cả thế. 

Cuối cùng thì tôi cũng cảm nhận được rồi, cảm ơn rất nhiều.

Dường như may mắn đã mỉm cười với U23 Việt Nam cho đến phút chót, có những thất bại đúng lúc và cần thiết để chúng ta có thể kịp nhìn lại bản thân mình và đừng để những lời tâng bốc quá mức che mờ ý chí chiến đấu. Và thất bại dưới một thời tiết khắc nghiệt như vậy cũng có thể coi là một may mắn. 

Điều ý nghĩa nhất mà U23 mang lại là mở ra một trang mới cho bóng đá Việt Nam, mở ra một tương lai tươi sáng hơn cho cả những thế hệ nối tiếp và khiến cho tình yêu bóng đá lan rộng hơn bao giờ hết trên đất nước này. 

Không khí trong mấy ngày nay ở Hà Nội thật tuyệt vời. 

Chủ Nhật, 21 tháng 1, 2018

21.1



"Mùa xuân hoa hạnh rơi đầy tóc, thiếu niên nhà ai cất bước phong lưu

Anh đào chín đỏ, chuối đương xanh, thời gian trôi qua không chờ đợi..."


Mỹ nam 1999 - Dung Chỉ Tổng Uy Long :3





Thứ Bảy, 20 tháng 1, 2018

...



P/s: Việt Nam thắng rồi, Vàng Anh thắng rồi. Thật đáng yêu mà :))

Thứ Bảy, 13 tháng 1, 2018

Let's not fall in love

Kể cho các cậu nghe.

Mình thực sự đã rất phấn khích vào trưa nay, khi nghe thấy nhạc Big Bang phát ra nho nhỏ từ chiếc tai nghe của cậu ấy. Nguyên cả một list. Và lần này là lần thứ hai rồi nhé. Âm nhạc của Big Bang lúc nào cũng khiến mình cảm thấy vui vẻ và phấn khích vô cùng, và quả thực rất bất ngờ khi bắt gặp ngay một bạn có chung sở thích ngay cùng phòng làm việc, còn là cậu ấy đấy. Lúc đó mình thực sự cảm thấy niềm vui khi nghe những giai điệu đó nhân lên gấp đôi, một cảm xúc đáng yêu cực kỳ. Và mình nghĩ, mình chẳng cần nhiều hơn bất cứ điều gì, chỉ riêng khoảnh khắc với những cảm xúc mà chỉ mình cảm nhận ấy cũng đủ rồi. Nó sẽ đẹp nếu dừng lại ở đây rồi tan biến, mình sợ hãi những sự thay đổi.

Mình vẫn bảo mình sau mỗi lần xao động như thế: từ bỏ đi. Trong đầu mình thì thường xuất hiện ý nghĩ: nếu không phải bây giờ thì là bao giờ? Thanh xuân ngắn ngủi cũng sắp qua đi, còn có điều gì khiến cho cậu phải băn khoăn đây? Thà rằng hối hận vì đã làm còn hơn sẽ tiếc nuối vì mình chưa từng thử. Với những ý nghĩ như thế, đôi khi mình làm đủ thứ điên rồ mà bất chợt mình nghĩ ra. Nhưng chuyện này không nên làm theo cảm xúc như vậy, mình sẽ sống tốt hơn, còn nhiều điều tuyệt vời hơn là tình yêu. Đừng dây vào thứ cảm xúc mệt mỏi ấy.

Mình từng nghĩ về DK thế nào ấy nhỉ. Vì sao phải cố gắng nhiều thế vì một tình cảm không được đáp trả, thay vì đứng một chỗ mà cầu mong sẽ được ngoái đầu lại nhìn thì sao cậu không vượt lên phía trước. Hãy sống cuộc sống mà cậu muốn trước đã.


Thứ Năm, 11 tháng 1, 2018

11.1

1. Trời lạnh, sáng dậy mất cả tiếng vẫn không rời giường được, mắt cứ híp tịt và mỏi nhừ, dù tối thì cố lắm mới thức được đến 11 giờ. Tối qua ấy, đã nghĩ sẽ ngủ sớm, mà lại chong mắt soi điện thoại để tìm cái tumblr ơ - quả - bơ.

Trời lạnh, lạnh đến mức khô da nhưng không bôi dưỡng da nữa, không thì không rúc mặt vào chăn mà ngủ được.

Năm nay chưa thấy cái lạnh nẻ tay, thở ra khói và không muốn chạm nước.

2. Báo chí đương rần rần đưa tin về một vụ ngoại tình. Người đàn ông tôi từng rất thích thuở đó đang vô cùng đau khổ. Cô ta có tài đức gì mà xứng đáng nhận được tình cảm đến vậy, rồi lại đạp đổ mọi thứ như thế? Vẫn biết lời báo chí không thể tin hết và có nhiều thứ chỉ người trong cuộc mới hiểu nhưng... đúng là đồ khốn mà, vì sao người ta không thể đàng hoàng kết thúc tất cả sau đó hẵng bước chân đến nơi người ta muốn, một chút tôn trọng để đáp lại những gì mình từng nhận được cũng không thể sao.

Anh ấy rồi sẽ ổn, nhưng thứ tình cảm như thế không bao giờ trở lại nữa.

3. Tôi thích Sulli, vẻ đẹp và cá tính của cô nàng. Ít ra thì cô ấy đang được tự do làm mọi thứ mà cô ấy muốn, chứ không phải mọi thứ mà người ta thích. À không, dù cho nó có thuộc về một chiêu thức nổi bật khác biệt theo định hướng của một ai đó, thì việc trở thành một bad girl đúng như chính mình vẫn thật tuyệt. Và thỉnh thoảng tôi thèm điên lên được cái sự nổi loạn ấy, nhưng chỉ làm được một ít thôi, còn hầu hết nó sẽ dở dở dang dang nếu tôi kịp nghĩ kỹ.

Thí dụ nhé, chỉ một việc nhỏ xíu thôi, bây giờ tôi đang muốn cắt một kiểu đầu nào đó lạ nhất từ trước đến nay của mình. Nhuộm cho nó một mầu sắc sực rỡ tưng bừng thay vì màu đen gốc mà tôi đang cảm thấy chán ngấy mình mỗi khi soi gương. Dù cho nó có trở nên dị hợm hay khác biệt thế nào đi nữa. Gần đây đúng là tôi đang chán ngấy phần hình ảnh của mình.


Chủ Nhật, 7 tháng 1, 2018

6.1

Năm mới đã qua được Bảy ngày, và bây giờ đã là năm 2018 rồi. Thi thoảng việc nghĩ về thời gian trôi khiến tôi có cảm giác mình giống như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ thật dài, ngày hôm qua của tôi thật ra đã trôi xa tít tắp. À, hay là có hai con người thay nhau hoán đổi vị trí. Có một người dành cả thanh xuân chỉ để ngủ.


Vừa đầu năm mới, chị đồng nghiệp bên cạnh bảo tôi: chưa bao giờ chị nghĩ đến một lúc chị đã hai bảy hai tám. Trong đầu tôi thì chợt nhớ tới cái stt hài hước của một chị bạn quen trên Fb từ lâu: " Năm nay em hai mươi nhà em ở xa xa ơi là xa. Bạn trai có rất nhiều nhưng mà vẫn chưa có người yêu..." Năm ấy tôi hăm hai. Hóa ra cái stt ấy đã lâu lắc lơ, mà nó còn nguyên trong trí nhớ như buổi sáng qua vừa dụi mắt vừa đọc trên điện thoại. Tôi bật cười. Cả dãy thi nhau than già, đến cô em cách tôi 2 tuổi cũng bảo: em cũng già rồi.


Cả một năm cũng chỉ như một nhoáng. Tôi từng đứng trước mặt người khác và nói rất dõng dạc rằng tôi biết rất rõ mình phải làm gì, nên làm gì tiếp theo, tôi không hề mông lung trên con đường của mình. Nhưng những lúc nhìn lại tôi vẫn cảm thấy mình chẳng làm được gì và thời gian dường như đang bị lãng phí, tôi dao động.


Tôi rất cần tiền. Không có tiền liền cảm thấy bất an. Vậy nên gần đây tôi dành hầu như mọi thời gian có thể cho công việc. Tôi thậm chí đã nhen nhóm ý định sẽ kinh doanh thêm một thứ gì đó để cân bằng lại thời gian, thu nhập.  Tiền tuyệt đối không phải là thứ có nhiều dùng nhiều, có ít không dùng cũng được đâu. Một tồn tại đủ khiến người ta đảo điên.


Khẩu thị tâm phi. Lý trí của tôi bảo cậu ta chẳng hề thích hợp với tôi. Và khi ở một mình thì rõ là cảm thấy mình cũng chẳng còn thích đâu nhưng thế quái nào mà khi nhìn thấy cậu ta xuất hiện thì tôi lại không tự chủ nhìn nhiều hơn mấy giây? Cần gì phải bối rối vì đôi dép xỏ vội đến công ty khi đứng cạnh cậu ta?


Công cụ thống kê và báo cáo web