Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014

(W)




1. Dịu dàng như nước, tĩnh lặng như nước - đó là những cảm nhận đầu tiên của tôi về W.


2. Những lần trò chuyện đầu tiên với W, anh ấy khiến tôi có cảm giác mình như một bệnh nhân đang được điều trị bởi bác sĩ tâm lý. Thật vậy, bằng một cách tế nhị nhất W đang cổ vũ tôi, hãy nói nhiều hơn nữa với anh ấy, anh ấy ở đây và lắng nghe tất thảy những chia sẻ của tôi. Tôi để những tin nhắn kéo dài lâu hơn, chỉ bởi anh ấy đã nói, anh ấy sẽ là cuốn nhật ký sống của tôi.


3. Tôi không thích sự khéo léo quá mức khi nói chuyện của W. Ví như cách mà anh ấy sử dụng lời xin lỗi, rất dễ dàng để nhận được hảo cảm từ người khác. Nhưng  không may, với tôi mà nói những lời nói như thế không có quá nhiều ý nghĩa. Tôi lại không thích cho ai cái gì bao giờ, nên cứ cố tình làm ngơ như vậy.

Có đôi khi, người ta không cố tình thể hiện cho ai khác thấy, chỉ vì mọi thứ đều đã thành thói quen.


4. W bảo với tôi, đừng tin vào lời nói của đàn ông, nước mắt cũng có thể là giả, ngay cả anh ấy đôi khi cũng sẽ nói những lời tán tỉnh bâng quơ mặc dù không có ý xấu. Tôi mỉm cười, thật sự là một chàng trai thú vị, tôi đã thấy một con sói nháy mắt với thỏ con: cuộc rượt đuổi của chúng ta bắt đầu.

 Tôi nói, không sao hết, nếu điều đó khiến tôi vui. Nếu tôi có thể ngã lòng trước những lời tán tỉnh đó thì cũng tốt thôi. Tôi không tốt đẹp như trong tưởng tượng của anh ấy.


5. Đó là một mối quan hệ lạ lùng, nó ăn bớt giai đoạn liên tục, lại như chưa thực sự bước vào giai đoạn nào. Tôi sẽ kể cho anh ấy nghe, một cách thẳng thắn nhất, về những điều chưa từng kể với ai, những điều tôi cũng không hề muốn đối diện dù chỉ trong ý nghĩ. Như thể, anh ấy là người thân thiết nhất trong tâm tưởng.


6. Tôi nói với anh ấy, tôi không tin tưởng ai cả, ngay cả bản thân mình cũng không.

 Anh ấy nói anh ấy thương tôi, một cách thật lòng. Tôi nói, tôi cũng phải lòng anh ấy mất rồi.


7. Tối không thích anh ấy quá nhiều. Chưa từng có bất kể điều gì từ anh ấy cuốn hút tôi. Nhưng tôi lại thường có cảm giác quyến luyến anh ấy đến mức không thể kiềm chế, cũng không muốn kiềm chế.

 W không thương tôi nhiều như đã nói, anh ấy chỉ đang cô đơn, cũng như con mèo nhỏ đang co mình trong đêm lạnh là tôi thích sự ấm áp từ anh ấy - W cũng tìm kiếm điều tương tự.


8. Lần đầu tiên tôi tức giận với W. Anh ấy nói một cô gái như tôi xứng đáng được hạnh phúc nhưng lại giữ những ý nghĩ sẽ khiến tôi tổn thương.

W nói, anh ấy muốn thử những mối quan hệ khác trước, không vướng bận hay lo nghĩ quá nhiều.

W nói, anh ấy chỉ đang hư hỏng trong ý nghĩ.


9. "Khoảng cách giữa hai chúng ta thực sự rất xa. Khi bạn không thể nhìn thấy nỗi buồn của mình. Mà mình cũng không có cách nào chạm đến nỗi buồn của bạn. Chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại như vậy. Khi những cảm xúc gặp nhau trong tích tắc. "

W nói, anh ấy sợ cảm giác này. Tôi cũng vậy.


10. Chúng tôi thi thoảng sẽ chơi một trò chơi tên gọi là yêu thương. Là giả, bởi không ai yêu thương ai nhiều đến vậy, chỉ đang giả vờ là mình có tất thảy những cảm xúc ấy, cư xử như những người thân thiết nhất. Từ đầu đến cuối không ai quên rằng tất cả những điều đang diễn ra chỉ là một trò chơi nhỏ mà thôi. Cả tôi và anh ấy đều đang treo nặng lý trí của mình trên con tim thi thoảng mới lệch nhịp.

W nói rằng tôi đang bẫy anh ấy. Đúng vậy, tôi muốn anh ấy bước về phía mình. Chẳng vì sao cả, tôi chưa một lần nghĩ về những chuyện sau đó. Nhưng W cũng vậy, chúng tôi chỉ đang làm những điều giống nhau, trong vô thức.


11. Tôi là cô gái của những giấc mơ, của ánh sáng rực rỡ và của những vụn vỡ tan tác trong màn đêm, tất cả những gì tôi có đều không thật. Tôi không kỳ vọng vào bất cứ điều gì.

Anh ấy là là xoáy nước sâu mà tôi không cho phép mình lại gần, cũng không có cam đảm dò xét. Sự dịu dàng của anh ấy không thật, tôi để những ý nghĩ của mình tự do trong những giấc mộng nhưng không thể lún sâu trong thực tại.


12. "Mình không thích nghe những lời xin lỗi, giải thích, hứa hẹn. Với mình đó không phải là những lời có quá nhiều ý nghĩa. Càng mất giá trị hơn khi mà nó được lặp đi lặp lại nhiều lần như thế. Mình đôi lúc sẽ nói không sao cả, không có nghĩa là mình đầu hàng trước phép lịch sự giản đơn như thế, chỉ vì mình mệt mỏi và không muốn kéo dài vấn đề ấy mà thôi. Nhưng mình không quên. Mình không muốn tha thứ cho tất cả những người có lỗi với mình. Mình là đứa độc đoán, cực đoan vô cùng. Mình chỉ tin vào những nhận định của mình. Mình sẽ lắng nghe nhưng chấp nhận được bao nhiêu thì cũng còn tùy. Vậy nên hãy xin trân trọng những khi nói vậy với mình. Mình không là ai cả nhưng mình không đủ bao dung và im lặng chấp nhận mọi chuyện như vậy đâu."

Lần thứ hai tôi tức giận với W.

3.11.14
___


Tôi kể với anh ấy phần tiếp sau của câu chuyện.

Bởi vì, tôi thua rồi.

20.11.14
___





Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014

Mưa Tháng Chín



Sáng nay trời lại mưa. Hà Nội không có những mùa mưa nắng rõ rệt. Mình thích những cơn mưa kéo dài trong một vài ngày rồi thôi. Vì bởi trong mưa mọi thứ đều chậm lại một nhịp. Có nhiều công chuyện hoãn lại. Những con đường bỗng chốc vắng lặng hơn. Mưa trắng xóa đất trời, xoa nhòa những ô cửa kính. Thế giới của mình thu hẹp lại, chỉ còn giới hạn trong ngôi nhà này, căn phòng này, đến những ô cửa ngoài kia. Tấm màn mưa mông lung bao phủ, ngăn cách người với người, ngăn cách mình với tất cả mọi thứ bên ngoài. Và điều đó khiến cho mình có cảm giác an toàn hơn rất nhiều, dù chỉ trong thoáng chốc.

Cũng chỉ trong thoáng chốc đó, mình mới thôi thấp thỏm vì hôm nay mình vẫn chẳng làm được điều gì cho cái ý nghĩ "cố gắng để mọi chuyện tốt hơn" của mình.





Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

Ăn, ngủ và điên cuồng


Tôi lại bắt đầu ngủ vùi. Sau lúc suy nghĩ mỏi mệt thường ngủ rất nhiều, rất sâu và ít mộng mị. Khi tỉnh giấc thì hơi hốt hoảng một chút. Bao giờ cũng thế, giống như đang ngủ gật trong giờ học vậy, sợ mình bị điểm danh bất cứ lúc nào. Với tình trạng như thế, tôi không tập trung vào việc gì được. Kể như đọc truyện hay nghe nhạc đều không được. Tôi thèm bia rượu, thèm chất kích thích đến phát rồ nhưng lại vẫn phải kìm hãm để giữ lại một ít thần kinh còn được mình mẫn của mình nên mới dồn nén vào việc ngủ như thế.

Ấy chỉ là áp lực tôi tự mình nuôi thành trầm trọng thôi. Thật ra thì mẹ tôi, bà cũng không nặng lời hay tỏ thái độ thất vọng khổ sở về tôi. Ngoài việc kể lại mấy câu cho tôi nghe, bà tỏ vẻ cũng chưa đặt nó vào trong lòng. Nhưng tôi lại nghĩ, nếu tôi có đứa con như thế, có lẽ là sự thất vọng không nói nên lời. Con người khác công thành danh toại, con mình sao lại là cái nợ đời như thế? Là tôi, hẳn sẽ lấy nó là điều khổ nhục lắm. Tôi tự thấy mình là một đứa chẳng ra gì. Bề ngoài bình thường như thế nhưng tôi lại là một đứa con gái đầy tai tiếng thế đấy. Nên cái chí lớn nhất của cuộc đời tôi vẫn là làm thế nào trả hết nợ cho bố mẹ tôi thôi. Cũng không ít lần nhụt chí muốn quỵt nợ...


Đêm. Tôi ngồi bên lan can tầng thượng, rủ mắt nhìn xuống nơi vẫn còn luẩn quẩn tiếng trò chuyện. Có giọng nói bên trong con người tôi: sống hèn mọn như thế chi bằng chết đi. Sống vô dụng như thế sao không giải thoát đi. Ngươi còn mặt mũi nào sống trên cuộc đời này? Tôi bỗng thấy mặt đất bên dưới có một ma lực mãnh liệt đang kêu gào hấp dẫn tôi giải thoát chính mình. Tôi chạy đi trong tiếng thở gấp gáp, vào phòng tắm rồi xối nước lên khuôn mặt mình.


Sau đó, lại dằn vặt mình. Một chút áp lực cũng không giữ nổi bình tĩnh, thật đúng là vô dụng. 
Điên rồi, thật sự là điên rồi. Cứ tự hành hạ mình như thế.
Chỉ là người trẻ tuổi đang trong giai đoạn khủng hoảng không lối thoát của cuộc đời đấy thôi. Sẽ không sao cả, biết không?




Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

To : J (2)



Dạo này mình thường có cảm giác bất an, mỏi mệt. Mình thấy mình giống như chết chìm trong những suy nghĩ của mình đến nơi. Có khi nửa đêm tỉnh dậy, hoảng hốt muốn gọi cho một ai đó nói dăm ba câu tìm kiếm sự an lòng. Nhưng mình chẳng nghĩ đến ai được bạn ạ. Mình không nhiều bạn bè, gần đây mình cũng không tiếp xúc nhiều với mọi người. Thế giới của mình trở nên trống rỗng hơn thì phải, vì mình chẳng móc nối với một ai .


Thứ Ba, 11 tháng 2, 2014

To : J


Trong cơn đau đầu váng vất, tôi nhấc máy lên định gọi cho một ai đó. Nhưng danh bạ trống rỗng. Những số điện quen thuộc đã bị xóa trong những ngày gần đây.

Mí mắt nặng trĩu. Hốt nhiên, tôi có cảm giác giống như mình đã đặt chân đến bờ vực của địa ngục. Tôi không biết mình đang trông đợi điều gì. Những người tôi muốn tìm kiếm đều đang ở thật xa.

Tôi nghe nơi mạnh mẽ nhất trong lòng mình vụn vỡ. Cứ vậy rơi xuống không điểm dừng.

Vào lúc đó, tôi ước mình biến mất. Không phải cái chết. Tan biến như chưa từng tồn tại.

Tôi xin lỗi, J.


Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2014

Trưa vắng


Một buổi trưa vắng lặng. Tôi vừa rửa dọn xong chồng bát dĩa của bữa trưa. Mẹ đi vắng nên cái TV im ắng suốt từ sáng tới giờ. Cả căn nhà chỉ còn lại tiếng lích rích của lũ chim đâu đó ngoài kia, xen lẫn tiếng gà gáy ban trưa. Ngoài đường thi thoảng cũng sẽ xuất hiện tiếng xe máy vụt qua.

Mưa bụi từ khi nào đã phủ xuống mặt đất một tầng ẩm ướt. Mà nắng trưa cũng vừa vặn xua đi cái hơi thở lành lạnh và sương. Tôi vào trong chăn, tướng nằm xấu tính lăn lộn quanh giường. Hai mắt líu ríu mà ngủ không được. Những lúc này tôi thích xem lại truyện tranh cũ hay một vài tập phim yêu thích, nghe những bản nhạc dịu dàng. Hoặc giả có một vài cuốn du ký ở đây thì thật trọn vẹn.

...

Tôi nhớ có cậu trai rất sợ trưa chủ nhật, nỗi sợ hãi đằng đẵng theo cậu từ những ngày còn nhỏ cho đến hết cả thời niên thiếu. Sợ tiếng còi tàu kéo dài, sợ sự tĩnh mịch khi mọi người xung quanh đều không thấy. Giữa chúng tôi từng có một lời hứa, sẽ không ai được biến mất và bỏ lại người kia. Giờ mình tôi ở lại. Cậu ấy chắc đã thôi không còn nỗi sợ vẩn vơ khi đó.



Thật may vì tôi không giống vậy. Sự tĩnh lặng với tôi đôi khi lại là những giây phút yên bình nhất. Thong thả mà sống trong thế giới riêng của mình. Bỏ lại hết những tấp nập ngoài kia. Có một mình chưa hẳn đã cô đơn, cô đơn hơn cả là khi đứng giữa đám đông mà vẫn thấy mình "một mình". Tôi muốn níu giữ những phút giây này lâu hơn, qua ngày mai ngày kia lại bước vào thế giới ồn ã xô bồ.



Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2014

Happy new yearr !





Thời khắc tiếng pháo giao thừa vang lên rộn rã, tôi luôn tránh không khỏi một vài giây phút ngẩn ngơ. Một thoáng cũ kĩ, rồi một ít mường tượng về năm mới hiện ra trong đầu. Khoảng chục năm trở lại đây, giao thừa của tôi thường được mặc định với một trong hai: cúng giao thừa xong sẽ ra chùa cùng mẹ hoặc đi loanh quanh với R. Năm đầu quen biết, có người nhằm đúng giao thừa gọi điện nói yêu tôi. Một năm tràn đầy hạnh phúc. Trong suốt những năm bên nhau, giao thừa luôn là những kỉ niệm đẹp nhất. Tiếc rằng nó chỉ còn trong kí ức của riêng tôi. Năm cuối, người đã nói dối với tiếng máy bận kéo dài. Tôi nguyện cầu nhiều điều tốt lành cho người, cho tôi, cho những người tôi thương yêu. Lại quên mong rằng những tình cảm ấy sẽ không rạn nứt.





Một năm mới lại đến, tính cả tuổi mụ tôi cũng sắp 23. Nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. " Bằng tuổi này người ta còn chồng con đàng hoàng hết cả rồi mà mình thì ... " - là nói với tôi đấy. 23 tuổi, sắp già mất rồi, còn thấy mình có cả nếp nhăn mất rồi ( :"< ). Mà vẫn như một đứa trẻ vụng về. Suy nghĩ của tôi và những gì tôi biểu hiện thường rất mâu thuẩn.Vậy nên, tôi vẫn ghét các buổi hội họp, ví dụ như ...

Mồng một Tết. Người lớn vẫn hay bảo ngày đầu năm thế nào thì cả năm sẽ vậy. Đầu năm có lộc thì cả năm phát tài, đầu năm xui xẻo thì cả năm cũng thật đáng lo. Trong ấn tượng của tôi, mùng một chẳng phải ngày gì quá vui. Sáng mồng một mà dậy trễ một chút sẽ bị mắng thôi rồi. Đi chúc Tết họ hàng cũng [...]. Túm lại là rất chán ... Nhưng dẫu sao , sau một năm với bao chuyện xảy ra như năm trước , cả nhà vẫn quây quần bên nhau đón năm mới đã là điều quý nhất rồi. Nhiều năm về sau nhớ lại nhất định sẽ cảm thấy mình lúc này đang thật hạnh phúc.

Vậy thôi, năm nay hết mùng một thì hẳn là hết Tết rồi. Tôi vẫn chưa có dự tính gì ngoài việc sẽ say sưa với bia và đồ nhắm rồi ngủ cho đến hết tuần. Không phải hành xác đâu, hứng thú duy nhất của tôi trong dịp này đó :) .





Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014

Những ngày cuối năm


1. Tôi vẫn giữ thói quen xem đi xem lại những tin nhắn từ R. Trước xem lại để giữ kĩ những ấm áp trong lòng, giờ xem lại để đập tan những ảo mộng chợt le lói. Tôi nghĩ rằng mình đã không còn yêu. Có lẽ... Cũng đã gần một năm trôi qua, những cuộc nói chuyện về tiền nong công việc cùng thương tổn khi trước đã làm nguội lạnh thứ tình yêu mà chính tôi cũng từng mong là "vĩnh viễn", "bất kể ra sao" . Ý tưởng ngây ngô như vậy sao có thể sống sót dài lâu. Gần nhất, cũng đã chẳng còn nhiều cảm xúc khi đọc tin nhắn với giọng điệu cộc lốc ấy.

Chỉ có điều, thủy chung vẫn không buông bỏ được quá khứ. Không còn là thời thời khắc khắc đều giữ trong tâm nhưng thỉnh thoảng nhớ lại vẫn rất buồn. Có lúc tôi nhớ đến câu nói cũ, muốn nói lại với anh : "Quên hết tất cả đi, mình lại như lúc trước được không?" Đó dĩ nhiên là một suy nghĩ có phần hết thuốc chữa và sẽ không được lí trí chấp thuận. Ngay cả trái tim cũng chỉ có thể mờ mịt giây lát. Là do luyến tiếc những ngày đẹp đẽ đã qua đến hoang mang mà thôi.

2. Trong cái thế giới mà đâu đâu cũng khiến tôi có cảm giác lạc lõng thiếu an toàn này, nhà là nơi duy nhất đem lại sự bình yên. Nhưng không phải lúc nào cũng thế. Có nhiều lúc thật sự rất mệt . Những âm thanh nặng nề, những tiếng thở dài ở khắp mọi nơi - cứ thi thoảng lại vậy, tôi cảm thấy chút kiên cường cuối cùng của mình cũng dần tàn lụi ...

Người một nhà có rất nhiều tính cách tương đồng. Cùng là không câu nệ, cùng là không biết cách thể hiện tình cảm. Sẽ thiếu những lời âu yếm cảm động,  cả hoa cùng quà ngày lễ tết . Ai cũng đều vậy .Còn thêm một điểm chung là rất nhiều điều "quá" :Quá nóng tính , quá mẫn cảm ... Bản thân tôi chắc là tập hợp của tất cả những cái "quá" đó. Quả thực là một người không dễ gì sống chung. Sau khi gây xong rồi vừa thấy mệt mỏi vừa thấy mình "quá" nên vẫn là phiền lòng không yên.Người đáng thương cũng có chỗ đáng giận .

Tôi của hiện tại giống như ly nước đầy. Mặt ngoài thật bình yên phẳng lặng nhưng lại không thể chịu được những dao động nhỏ nhất. Chỉ một chút thôi là cái ý thức về những tồi tệ vốn bị giấu đi sẽ bộc phát .

3. Tôi chán ghét sự tồn tại của chính bản thân mình. Chẳng biết từ khi nào ,trạng thái của tôi sẽ luôn ít nhiều dính đến " mệt mỏi , chán chường ". Vào một thời điểm khi tôi nhận ra rằng tất cả nguyên nhân đều xuất phát từ chính mình, không cách nào đổi khác, tôi đã thôi hi vọng. Thấy tồi tệ mà thôi, không làm gì hơn được. Sống chẳng ra sao cả nhưng tôi lại không có cái dũng khí chấm dứt tất cả, cũng không cam tâm. Dù thấy mình thật sự bất lực, vẫn là không cam.

4. Lúc bận đến quay cuồng thì thấy mình sống thiếu thốn thời gian, như máy móc vô hồn. Mà khi rảnh rỗi lại tự dưng nghĩ nhiều, cứ hoài niệm rồi tự mình buồn bã. Thật là.



Đã là giáp Tết. Tết này sẽ khui thật nhiều bia uống ...

Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2014

...

Tôi chạy trốn nỗi buồn ở khắp mọi nơi. Nhưng chúng một mực bủa vây lấy tôi, như một loại thiêu thân khát khao nguồn sáng. Mà cơ thể tôi lúc này, nguồn sáng đó tỏa ra mãnh liệt .
Công cụ thống kê và báo cáo web