Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014

Những ngày cuối năm


1. Tôi vẫn giữ thói quen xem đi xem lại những tin nhắn từ R. Trước xem lại để giữ kĩ những ấm áp trong lòng, giờ xem lại để đập tan những ảo mộng chợt le lói. Tôi nghĩ rằng mình đã không còn yêu. Có lẽ... Cũng đã gần một năm trôi qua, những cuộc nói chuyện về tiền nong công việc cùng thương tổn khi trước đã làm nguội lạnh thứ tình yêu mà chính tôi cũng từng mong là "vĩnh viễn", "bất kể ra sao" . Ý tưởng ngây ngô như vậy sao có thể sống sót dài lâu. Gần nhất, cũng đã chẳng còn nhiều cảm xúc khi đọc tin nhắn với giọng điệu cộc lốc ấy.

Chỉ có điều, thủy chung vẫn không buông bỏ được quá khứ. Không còn là thời thời khắc khắc đều giữ trong tâm nhưng thỉnh thoảng nhớ lại vẫn rất buồn. Có lúc tôi nhớ đến câu nói cũ, muốn nói lại với anh : "Quên hết tất cả đi, mình lại như lúc trước được không?" Đó dĩ nhiên là một suy nghĩ có phần hết thuốc chữa và sẽ không được lí trí chấp thuận. Ngay cả trái tim cũng chỉ có thể mờ mịt giây lát. Là do luyến tiếc những ngày đẹp đẽ đã qua đến hoang mang mà thôi.

2. Trong cái thế giới mà đâu đâu cũng khiến tôi có cảm giác lạc lõng thiếu an toàn này, nhà là nơi duy nhất đem lại sự bình yên. Nhưng không phải lúc nào cũng thế. Có nhiều lúc thật sự rất mệt . Những âm thanh nặng nề, những tiếng thở dài ở khắp mọi nơi - cứ thi thoảng lại vậy, tôi cảm thấy chút kiên cường cuối cùng của mình cũng dần tàn lụi ...

Người một nhà có rất nhiều tính cách tương đồng. Cùng là không câu nệ, cùng là không biết cách thể hiện tình cảm. Sẽ thiếu những lời âu yếm cảm động,  cả hoa cùng quà ngày lễ tết . Ai cũng đều vậy .Còn thêm một điểm chung là rất nhiều điều "quá" :Quá nóng tính , quá mẫn cảm ... Bản thân tôi chắc là tập hợp của tất cả những cái "quá" đó. Quả thực là một người không dễ gì sống chung. Sau khi gây xong rồi vừa thấy mệt mỏi vừa thấy mình "quá" nên vẫn là phiền lòng không yên.Người đáng thương cũng có chỗ đáng giận .

Tôi của hiện tại giống như ly nước đầy. Mặt ngoài thật bình yên phẳng lặng nhưng lại không thể chịu được những dao động nhỏ nhất. Chỉ một chút thôi là cái ý thức về những tồi tệ vốn bị giấu đi sẽ bộc phát .

3. Tôi chán ghét sự tồn tại của chính bản thân mình. Chẳng biết từ khi nào ,trạng thái của tôi sẽ luôn ít nhiều dính đến " mệt mỏi , chán chường ". Vào một thời điểm khi tôi nhận ra rằng tất cả nguyên nhân đều xuất phát từ chính mình, không cách nào đổi khác, tôi đã thôi hi vọng. Thấy tồi tệ mà thôi, không làm gì hơn được. Sống chẳng ra sao cả nhưng tôi lại không có cái dũng khí chấm dứt tất cả, cũng không cam tâm. Dù thấy mình thật sự bất lực, vẫn là không cam.

4. Lúc bận đến quay cuồng thì thấy mình sống thiếu thốn thời gian, như máy móc vô hồn. Mà khi rảnh rỗi lại tự dưng nghĩ nhiều, cứ hoài niệm rồi tự mình buồn bã. Thật là.



Đã là giáp Tết. Tết này sẽ khui thật nhiều bia uống ...

Công cụ thống kê và báo cáo web