Thứ Tư, 28 tháng 10, 2015

28.10


Từ những ô cửa sổ mở ra, đây là hướng nhìn mà tôi thích nhất. Mỗi sáng thức giấc ngắm nhìn màu xanh biếc kia và tự nhủ lại một ngày mới đã đến. Buổi hoàng hôn lặng lẽ thở ra, cảm giác trở về thật tốt. Cái khung cảnh an lành kia nhắc tôi nhớ rằng tôi vẫn đang ở trong bình yên, chưa từng rời khỏi. Biết bao năm tháng vẫn hiền hòa như mảnh sân ngày cũ.

Bọn mèo cũng thật thích. Mỗi thế hệ khi đã leo cây vít cành làm khốn khổ chán những cây cảnh trong sân thì rủ nhau men tường men cột mà lên nóc mái chơi. Rủ rê nhau rượt đuổi rầm rầm trên những tấm tôn, nằm dưới bóng cái bình chứa kia, rồi thì trêu chọc lũ bồ câu nhà hàng xóm. Bọn chúng thích bồ câu. Mà tôi thì lại ghét đắng. Người thích mèo, kẻ nuôi bồ câu vốn là không thể yên ổn.

Khi còn nói chuyện với nhau, W thích kể lan man đủ mọi chuyện trong ngày. Ở trong mắt của W cái gì cũng khác so với những điều tôi thấy. Cái tình ẩn giấu trong mỗi sự quan tâm ấy khiến tôi đôi lúc cảm thấy lạc lõng. Có lần W kể bà cụ trong khu mới mất. Tôi chẳng còn nhớ nhiều về chuyện ấy nữa. Có lần tôi nhắc lại và bảo với W: sao chúng ta lại khác biệt nhiều đến thế hả W, khi mà cậu đang thương cảm vì một người không quá thân cận cũng là lúc mình đang nguyền rủa những kẻ sống dưới mái nhà kế bên kia. Con mèo mướp nhỏ mới buổi sớm mềm nhũn dụi đầu vào tay tôi, tối nghe giọng hàng xóm cùng cả tiếng nó kêu, rồi nó không về lại nữa. Bỏ anh mèo vàng ở lại một mình.

Cứ như vậy thật lâu, chẳng có con mèo nào ở lại với nhà tôi được lâu. Cứ hơi lớn thì biến mất. Như một điều đã dự đoán trước. Tôi có cảm giác tội lỗi, như thể kẻ kia là kẻ ác thứ hai thì tôi là kẻ đầu tiên. Nếu tôi không nhận nuôi chúng, những đứa trẻ ấy có thể được lớn lên và khỏe mạnh trong một nơi chốn bình an hơn. Sẽ không tội nghiệp thế này. 

Mỗi cuối ngày, ý nghĩ khiến tôi dễ chịu đôi chút là một lát về sẽ nấu một món gì đó mới mẻ và bọn mèo. Nhưng bọn chúng cứ từng đứa một rời đi, tôi chẳng thể bảo vệ đứa nào. Rất nhiều lần tôi bảo mình không nên nuôi mèo, tại nơi ác độc này sẽ hại chúng. Chỉ là một chút ấm áp tại sao cũng không thể.

Chiều nay Giăng mèo không trở lại. Tôi sợ rằng mình cũng sẽ nhịn không được mà giết chết đàn bồ câu.


Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2015

23.10

Tôi chưa từng mơ một giấc mơ nào về điều vẫn ghim chặt trong lòng suốt nửa năm nay. Dù vẫn luôn canh cánh không thôi.

Muốn ngủ đi một giấc, lại sợ tỉnh dậy đã là ngày mai. Rốt cuộc thì tránh không được nữa.

Có phải cậu vẫn định nói với tôi, dù mai có tệ đến mức nào thì ngày kia, ngày tới nữa cũng sẽ xóa nhòa nó.

Nhưng tôi vẫn lo sợ, vì nó còn chưa tới, vẫn là điều đang đợi phía trước buộc tôi phải đối mặt. Tôi đã sắp xếp hết thảy một cách bình tĩnh. Nhưng khi thời gian càng gần càng chịu áp lực lớn hơn. Sẽ thế nào đây chứ.

Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

14.10

1. Tôi bị thức giấc lần đầu vào lúc rạng sáng, do một cơn ác mộng kinh hoàng khiến cho giật mình tỉnh dậy.

Lần thứ hai là do nghe tiếng mèo kêu ngoài cửa. Tôi vội vã ra mở cửa, những tưởng là Moe đã về nhưng không phải.

2. Tôi lại đi qua con đường xinh đẹp đó. Con đường xinh đẹp tới mức tôi đã đôi lần muốn dừng lại để chụp vài kiểu ảnh để lưu giữ nhưng hết lần này tới lần khác đều không có cơ hội. Cũng lại sợ cách chụp kém cỏi của mình sẽ vô tình tạo ra một bản sao vô thần làm hỏng vẻ đẹp mà mình vẫn nhớ mãi. Nên cứ vậy mà bỏ qua.

Con đường ấy khiến tôi nhớ lại những con đường thôn quê của nhiều năm trước. Ở trong làng tôi, trong từng trang sách giáo khoa thời tôi học. Những cảnh vật như thế ở vùng đã đô thị hóa chẳng còn mấy khi gặp được nữa. Dọc hai bên đường là hai luống mười giờ, hôm tôi qua vào buổi trưa đúng độ hoa nở rực rỡ thành hai hàng hồng đỏ kéo dài típ tắp. Đi qua những thửa ruộng dài chen lẫn những ao bèo cạn, cái hồ lớn xây thành cao mà nước lúc nào cũng đầy ăm ắp như đã tràn quá mặt đất. Những ngôi nhà cao tầng nhưng khoảng sân và cổng rào vẫn theo lối cũ, khuất lấp sau cụi tre hay quất quít bởi những sợi dây leo.

Cuối con đường có một ngôi trường mới xây. Trước cổng trường có một khoảng rất lớn xây  thành nhiều ngả rẽ nối đến cổng trường, khoảng cách xen giữa là những ô đất lớn mà hiện giờ chỉ đang mọc đầy cây dền dại và cỏ mần trầu. Bao quanh đó là khu dân cư, vẫn chưa có các cửa hàng cửa hiệu.

Khi tôi đến trường đã là khá muộn, hầu hết học sinh đều đã về. Cô gái nhỏ đang ngồi thu lu cạnh cổng trường khiến tôi cảm thấy rất có lỗi.

3. Tôi đã muốn khi cuối ngày có thể viết thêm một dòng, rằng, khi tôi trở về thì đã lại thấy Moe. Thanh niên dép lào chỉ là quá ham chơi nên la cà suốt cả ngày đói bụng mới về nhà.


Thứ Ba, 13 tháng 10, 2015

13.10

1. Hôm nay là mùng Một. Tôi rất ghét việc đầu tháng hay sáng ngày đã gặp phải điềm không may. Cảm giác bị vận rủi đeo bám khiến cả ngày không thoải mái. Sáng tôi vô ý chạm phải ngón tay bị thương trưa qua khiến máu lem cả ra áo lúc nào không biết. Thực tình.

2. VNPT chặn blogspot khiến mỗi khi tôi ở nhà sẽ chỉ viết mà không thể đọc hay chỉnh sửa gì được. Cả xem hình cũng không.

Trừ khi sử dụng wifi nhà bên.

3. Hôm nay là một ngày tồi tệ. Tôi cảm thấy mệt và chỉ muốn trở về ngủ một giấc dài cho đến khi tìm lại được chút sức lực để đứng vững.

Trong cuộc sống của tôi, có rất nhiều lúc tôi cảm thấy bình yên - khi tất cả mọi chuyện diễn ra theo cách bình thường là một thứ cỡ nào xa xỉ. Có cả chuỗi những ngày đi qua mà vận rủi đeo bám tôi không dời. Bạn có hiểu được không. Có ngày hễ tôi ra đường thì trời sẽ  mưa, tôi muốn mua một hộp trà sẽ phải đảo qua đến mấy siêu thị cũng chẳng còn hộp nào, những việc tôi làm đều có rắc rối, công việc của tôi xảy ra thiếu sót nghiêm trọng... Những ngày ấy cách dăm ba hôm tôi sẽ thử lên mạng rút một quẻ bài lấy may, nhưng hôm nào cũng bốc được lá cực xấu.Tôi bảo mình hãy kiên cường, ngày rồi sẽ qua, rồi sẽ qua. Nhưng chuyện hôm nào cũng tồi tệ như thế. Hết năm nay qua năm khác. Tôi ghét nhất hai từ cố gắng. Mà cố không được cũng phải cố. Cật lực khiến bản thân mình phải bình tĩnh.

Thứ Hai, 12 tháng 10, 2015

Lãng nhách

Thực chất tôi là một người khá hời hợt. Suốt một ngày dài máy móc, nếu không có chút thời gian riêng nào tôi sẽ cảm thấy phát điên lên được. Mà hầu hết những lúc rảnh rỗi thì cũng chỉ làm những điều vô nghĩa.

Đôi lúc sẽ ngẩn người mà ngắm mây trời lãng đãng gần xa đến hết nửa ngày. Tưởng như trong lòng chất chứa suy tư. Kỳ thực lại trống rỗng tựa thinh không. Tôi sợ cái cách mà tôi để thời gian trôi đi như thế, sau những cảm giác bâng quơ sẽ rất nhanh nhạt dần chẳng còn lưu lại chút gì.


Tôi không quan tâm đến hết thảy những vấn đề to lớn của thế giới. Thi thoảng tôi vẫn thấy bản thân mình có phần nhỏ bé và đáng xấu hổ khi đọc những chia sẻ về sự quan tâm với xã hội của bạn bè xung quanh. Đến cầu nguyện cho chính mình tôi cũng còn lười thì nói sao tấm lòng dành cho thế nhân. Tôi cũng chẳng thích thú với những câu chuyện mà người ta thường bàn luận. Nên tôi và người ta, chẳng mấy khi có chuyện để nói. Đến khi tôi rút cục đầu hàng, chẳng thể nào tách mình ra một góc riêng. Tôi đã dành nhiều thời gian để cố gắng tạo thành thói quen đọc báo, cập nhật kiến thức và tình hình chung mỗi ngày. Nhưng mỗi lần đều uể oải không thôi. Chỉ từ lúc thích BigBang mới có được thói quen này. Và báo mạng quen thuộc chỉ có Kênh14 mà thôi.

Dạo gần đây tôi chẳng thể xem hết trọn vẹn một bộ phim hay một cuốn sách nào cả. Hầu hết chỉ lướt qua phần đầu rồi bỏ ngỏ. Ngoại trừ một bộ phim hài đang theo dõi. Tôi phiền chán với tất thảy những bộ phim dài đằng đẵng không thôi. Sâu xa một chút thì chỉ thích phim điện ảnh. Ưa thích nhất là phim thần tượng. Những bộ phim mà vừa xem vừa ôm bụng cười ha hả. Cười đến đau cả bụng mới thôi.


Đọc sách, lâu rồi tôi không ôm triết lí nhiều nữa. Mấy cuốn của Murakami vẫn đang nằm phủi bụi trên giá sách. Hai lần hội sách, Tiểu C đã bổ sung thêm cho giá sách của tôi vài cuốn tôi vẫn thích đã bị thất lạc hồi lâu "Tốt tô chan - cô bé bên cửa sổ", "Hoàng tử bé"... Ngày hôm qua đến Sách Cũ Hà Thành, gian sách được tiểu C giới thiệu sau đợt hội sách. Hiệu sách cũ này không phải loại tạp nham những sách cũ mấy năm gần đây mà còn có các ấn bản rất cũ trên giấy đen nhiều năm trước. Dẫu vậy, tôi vẫn không có cảm giác đúng như mong đợi. Tôi không biết đích xác là mình muốn gì, cũng có thể cảm giác của tôi về sách đã phai nhạt đi nhiều. Tôi vẫn mang về được một vài cuốn của Tủ sách vàng, TKKG, Hồ Xuân Hương, Đường Thi và cả truyện dân gian, cổ tích loại nhỏ như sổ tay. Nhưng không cướp thời gian mà đọc, phần nhiều là hoài niệm.


Từ nhỏ đã thích truyện cổ tích, lớn lên lại thích phim thần tượng. Có người cười nói mơ mộng. Tôi thật yêu những giấc mơ. Cổ tích như như những giấc mơ đẹp. Tôi xem những giấc mơ như một bộ phim giả tưởng mà trải nghiệm, nuông chiều ý nghĩ của mình không hạn mức, không truy cầu đích đến.

Tối nay, tôi định sẽ đi ngủ từ lúc 9h30, nhưng giờ đã gần sang ngày mới. Cũng như nhiều đêm khác, thiếu ngủ đến hốc hác khuôn mặt nhưng cả lúc buồn ngủ đến chùng mắt vẫn cố chấp loay hoay muốn níu giữ lại chút thời gian cho mình. Lên mạng đọc báo, xem vid nhạc, kể cả là dọn file máy... Chí ít cũng khiến tinh thần thoải mái hơn đôi chút.

Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2015

11.10

Thật buồn cười. Bỗng dưng tôi cảm giác mệt mỏi rã rời sau một ngày phải tiếp xúc và mỉm cười quá nhiều. Rã rời ở đây tức là lúc này tôi thậm chí chẳng buồn nhếch mép. Có một chiếc mặt nạ được dựng lên theo chế độ tự vệ tự động. Nhưng tôi vẫn thấy mình thật vụng về, thật đáng thương.
Công cụ thống kê và báo cáo web