Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

14.10

1. Tôi bị thức giấc lần đầu vào lúc rạng sáng, do một cơn ác mộng kinh hoàng khiến cho giật mình tỉnh dậy.

Lần thứ hai là do nghe tiếng mèo kêu ngoài cửa. Tôi vội vã ra mở cửa, những tưởng là Moe đã về nhưng không phải.

2. Tôi lại đi qua con đường xinh đẹp đó. Con đường xinh đẹp tới mức tôi đã đôi lần muốn dừng lại để chụp vài kiểu ảnh để lưu giữ nhưng hết lần này tới lần khác đều không có cơ hội. Cũng lại sợ cách chụp kém cỏi của mình sẽ vô tình tạo ra một bản sao vô thần làm hỏng vẻ đẹp mà mình vẫn nhớ mãi. Nên cứ vậy mà bỏ qua.

Con đường ấy khiến tôi nhớ lại những con đường thôn quê của nhiều năm trước. Ở trong làng tôi, trong từng trang sách giáo khoa thời tôi học. Những cảnh vật như thế ở vùng đã đô thị hóa chẳng còn mấy khi gặp được nữa. Dọc hai bên đường là hai luống mười giờ, hôm tôi qua vào buổi trưa đúng độ hoa nở rực rỡ thành hai hàng hồng đỏ kéo dài típ tắp. Đi qua những thửa ruộng dài chen lẫn những ao bèo cạn, cái hồ lớn xây thành cao mà nước lúc nào cũng đầy ăm ắp như đã tràn quá mặt đất. Những ngôi nhà cao tầng nhưng khoảng sân và cổng rào vẫn theo lối cũ, khuất lấp sau cụi tre hay quất quít bởi những sợi dây leo.

Cuối con đường có một ngôi trường mới xây. Trước cổng trường có một khoảng rất lớn xây  thành nhiều ngả rẽ nối đến cổng trường, khoảng cách xen giữa là những ô đất lớn mà hiện giờ chỉ đang mọc đầy cây dền dại và cỏ mần trầu. Bao quanh đó là khu dân cư, vẫn chưa có các cửa hàng cửa hiệu.

Khi tôi đến trường đã là khá muộn, hầu hết học sinh đều đã về. Cô gái nhỏ đang ngồi thu lu cạnh cổng trường khiến tôi cảm thấy rất có lỗi.

3. Tôi đã muốn khi cuối ngày có thể viết thêm một dòng, rằng, khi tôi trở về thì đã lại thấy Moe. Thanh niên dép lào chỉ là quá ham chơi nên la cà suốt cả ngày đói bụng mới về nhà.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Công cụ thống kê và báo cáo web