Thứ Hai, 12 tháng 10, 2015

Lãng nhách

Thực chất tôi là một người khá hời hợt. Suốt một ngày dài máy móc, nếu không có chút thời gian riêng nào tôi sẽ cảm thấy phát điên lên được. Mà hầu hết những lúc rảnh rỗi thì cũng chỉ làm những điều vô nghĩa.

Đôi lúc sẽ ngẩn người mà ngắm mây trời lãng đãng gần xa đến hết nửa ngày. Tưởng như trong lòng chất chứa suy tư. Kỳ thực lại trống rỗng tựa thinh không. Tôi sợ cái cách mà tôi để thời gian trôi đi như thế, sau những cảm giác bâng quơ sẽ rất nhanh nhạt dần chẳng còn lưu lại chút gì.


Tôi không quan tâm đến hết thảy những vấn đề to lớn của thế giới. Thi thoảng tôi vẫn thấy bản thân mình có phần nhỏ bé và đáng xấu hổ khi đọc những chia sẻ về sự quan tâm với xã hội của bạn bè xung quanh. Đến cầu nguyện cho chính mình tôi cũng còn lười thì nói sao tấm lòng dành cho thế nhân. Tôi cũng chẳng thích thú với những câu chuyện mà người ta thường bàn luận. Nên tôi và người ta, chẳng mấy khi có chuyện để nói. Đến khi tôi rút cục đầu hàng, chẳng thể nào tách mình ra một góc riêng. Tôi đã dành nhiều thời gian để cố gắng tạo thành thói quen đọc báo, cập nhật kiến thức và tình hình chung mỗi ngày. Nhưng mỗi lần đều uể oải không thôi. Chỉ từ lúc thích BigBang mới có được thói quen này. Và báo mạng quen thuộc chỉ có Kênh14 mà thôi.

Dạo gần đây tôi chẳng thể xem hết trọn vẹn một bộ phim hay một cuốn sách nào cả. Hầu hết chỉ lướt qua phần đầu rồi bỏ ngỏ. Ngoại trừ một bộ phim hài đang theo dõi. Tôi phiền chán với tất thảy những bộ phim dài đằng đẵng không thôi. Sâu xa một chút thì chỉ thích phim điện ảnh. Ưa thích nhất là phim thần tượng. Những bộ phim mà vừa xem vừa ôm bụng cười ha hả. Cười đến đau cả bụng mới thôi.


Đọc sách, lâu rồi tôi không ôm triết lí nhiều nữa. Mấy cuốn của Murakami vẫn đang nằm phủi bụi trên giá sách. Hai lần hội sách, Tiểu C đã bổ sung thêm cho giá sách của tôi vài cuốn tôi vẫn thích đã bị thất lạc hồi lâu "Tốt tô chan - cô bé bên cửa sổ", "Hoàng tử bé"... Ngày hôm qua đến Sách Cũ Hà Thành, gian sách được tiểu C giới thiệu sau đợt hội sách. Hiệu sách cũ này không phải loại tạp nham những sách cũ mấy năm gần đây mà còn có các ấn bản rất cũ trên giấy đen nhiều năm trước. Dẫu vậy, tôi vẫn không có cảm giác đúng như mong đợi. Tôi không biết đích xác là mình muốn gì, cũng có thể cảm giác của tôi về sách đã phai nhạt đi nhiều. Tôi vẫn mang về được một vài cuốn của Tủ sách vàng, TKKG, Hồ Xuân Hương, Đường Thi và cả truyện dân gian, cổ tích loại nhỏ như sổ tay. Nhưng không cướp thời gian mà đọc, phần nhiều là hoài niệm.


Từ nhỏ đã thích truyện cổ tích, lớn lên lại thích phim thần tượng. Có người cười nói mơ mộng. Tôi thật yêu những giấc mơ. Cổ tích như như những giấc mơ đẹp. Tôi xem những giấc mơ như một bộ phim giả tưởng mà trải nghiệm, nuông chiều ý nghĩ của mình không hạn mức, không truy cầu đích đến.

Tối nay, tôi định sẽ đi ngủ từ lúc 9h30, nhưng giờ đã gần sang ngày mới. Cũng như nhiều đêm khác, thiếu ngủ đến hốc hác khuôn mặt nhưng cả lúc buồn ngủ đến chùng mắt vẫn cố chấp loay hoay muốn níu giữ lại chút thời gian cho mình. Lên mạng đọc báo, xem vid nhạc, kể cả là dọn file máy... Chí ít cũng khiến tinh thần thoải mái hơn đôi chút.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Công cụ thống kê và báo cáo web