Thứ Tư, 27 tháng 9, 2017

27.9

Đêm qua là một đêm rất tệ.

Tôi lại mơ thấy R, và sau đó khi tỉnh dậy lúc nửa đêm tâm trạng của tôi không thể nào tệ hơn. Những cảm xúc dồn nén đột ngột trỗi dậy, tôi thấy mình như muốn phát điên. Tôi không thể nào chịu nổi việc anh ta cứ xuất hiện đi xuất hiện lại trong những khi tôi yếu lòng. Rõ ràng đã không còn biết đến nhau, như hai sự tồn tại chẳng có bất cứ liên hệ gì với nhau trong vũ trụ...Từ việc quên lãng tôi bắt đầu cảm thấy căm ghét anh ta trở lại. Hiện tại như đang cố bóp chết một chút tốt đẹp trong quá khứ tôi cố giữ. Nó còn khiến tôi ghét chính mình vì còn lưu trữ những kí ức về anh ta. Chết tiệt, anh nên biến hẳn đi chứ, tại sao vẫn cứ ám ảnh tôi dù đã qua lâu như vậy. Tại sao nhất định phải khiến thứ duy nhất tôi gọi là tình yêu trở nên khủng khiếp như thế.

Lần thứ hai tỉnh dậy sau một cơn mơ khác, tôi thấy mình rét run. Nhưng khi tắt quạt thì lại thấy nóng bừng. Tôi mê man trong cái cảm giác lúc nóng lúc lạnh ấy cho đến khi trời sáng. Tôi tỉnh dậy với vẫn cảm giác đau nặng từ hai bên mặt - vẫn còn sưng sau nhổ răng. Cả đôi mắt cũng đau. Vậy nên lại phải sử dụng thuốc giảm đau, tôi đã luôn không muốn dùng bởi lo lắng sẽ sinh ra cảm giác phụ thuộc vào nó, rồi lâu dần là mất tác dụng.

Đến giờ tôi cũng không biết mình đã bị làm sao lúc ấy, khi dậy thì tôi không sốt nhưng những nốt xuất huyết cứ thi thoảng lại hiện rõ trên da. Hôm đầu tiên tôi phát hiện chúng cũng là lúc đang lấy máu tại viện, nhưng bác sĩ cũng chẳng thể có kết luận gì bởi triệu chứng không rõ rệt. Không gì dễ làm người ta suy kiệt hơn là những cơn đau dai dẳng.






Thứ Hai, 25 tháng 9, 2017

...

25.9

Tôi luôn khẳng định với bất kỳ ai hỏi về đam mê của mình, rằng tôi không có đam mê. L bảo: khi chị cảm thấy luôn vui vẻ thoải mái với công việc, chị yêu thích nó vậy thì đó chính là đam mê. Không phải vậy đâu. Đam mê giống như tình yêu đích thực - không phải ai cũng tìm thấy được nó trong đời. Không phải một thứ gì đó tàm tạm mà phải là đắm say, chấp nhất mãnh liệt. Tôi nghĩ vậy. Tôi thích nhiều thứ, nhưng vẻn vẹn chỉ gói được trong chữ thích ấy mà thôi. Tôi chỉ có những thứ tàm tạm ấy. May mà còn có.

Công việc hiện giờ cũng vậy. Tôi chỉ thấy may mắn là mình thích nó. Nhưng để thực sự hạnh phúc trong công việc thì chưa đủ. Nó chưa đủ để tôi bỏ qua hết những chuyện xung quanh và chỉ quan tâm mỗi một việc duy nhất.

Đã chuẩn bị hết tháng, một tháng không có công việc nhưng tôi vẫn chưa cảm thấy đủ. Nghĩ đến việc lại chuẩn bị để tiếp tục, với ý chí tan rã lúc này của tôi thì nó cũng tương đương với việc cảm thấy một đống phiền muộn đang chờ mình phía trước. Tôi thực sự rất mệt. Nên nó trở thành việc bất đắc dĩ trong tâm trí.

Đoạn thời gian này tôi không muốn mình mệt mỏi với những mối quan hệ, không muốn xem tiếp những câu chuyện nực cười, trớ trêu. Những điều tốt đẹp xa xôi còn xấu xa thì giăng đầy trước mắt. Hay là tôi đang quá mệt nên chỉ nhìn thấy những thứ muốn tránh?

Thứ Bảy, 23 tháng 9, 2017

23.9

Cảm giác đau khổ nhất khi nhổ răng khôn không đến từ cảm giác tim đập thình thịch khi đến bệnh viện, khi nằm nghe tiếng ù ù như tiếng khoan bê tông và thấy bác sĩ ra sức nạy như nạy cái đanh gấp khúc trên tường gạch, khi chết lặng nghe thấy một vị nói: dao mổ này cùn quá. Không phải cái đau răng khi tan thuốc tê. Không phải từ cái họng mỗi lần nuốt như nuốt phải gai. Không từ cảm giác mất máu như đến tháng ở ngày đầu tiên. Cũng không bởi vì khuôn mặt sưng vù biến dạng ở ngày thứ hai. Mà là khi bị cơn đói hành hạ liên tiếp. Vì dễ dàng tuột huyết áp khi đói nên dù miệng đắng nghét cũng ráng phải ăn. Cứ ăn liên tục mà đa phần là thức ăn loãng nên bụng toàn nước mà vẫn đói đến xanh người.

Tiếp đó mới đến đả kích từ khuôn mặt. Thế gian chỉ biết nỗi khổ khi béo mà ít ai biết cảm giác khi gầy quá. Cứ có cảm giác như mình là một cây cà chua thiếu Kali mà dài ngoằng, mỏng manh nhìn sang những cây cà chua xanh tốt, những quả căng mọng bên cạnh. Đó là cảm giác mong ước sức sống. Nhưng hôm nay khi soi mình trong gương rốt cuộc tôi cũng cảm thấy gầy thực ra cũng tốt lắm. Vì gương mặt hơi có góc cạnh này khi sưng đều hai bên thì nó không phải trông giống như bánh bao mà giống bánh chưng rồi, vuông vắn như thế. Khuôn mặt góc cạnh thì vẫn là đừng mập mặt mới tốt.

Cuối cùng, thêm một điều khiến người đau khổ. Bạn bác sĩ dịu dàng nhất trái đất bảo rằng tôi còn 2 chiếc ở hàm trên cần nhổ nữa. 

Thứ Hai, 18 tháng 9, 2017

17.9

1. Tôi cài lại Zalo, sau hơn 1 năm đóng băng (vì bị hack). Zalo thì không phải là mạng xã hội tôi thích dùng. Cũng như những người trong danh bạ điện thoại, bây giờ nếu muốn nhắn tin cho một ai đó trong danh bạ thì tôi sẽ không nghĩ ra ai. Lâu lắm rồi không nhắn cho ai. Hồi trước đi làm thì nó giúp ích cho tôi một chút trong việc hiểu thêm đối tác của mình, còn hồi chuyển qua thiết kế thì khách hàng đều thông qua bên kinh doanh nên tạm thời không cần nữa. Chỉ là, có một số người không còn có thể gặp được ở nơi nào khác nữa nên tôi không muốn bỏ.

2. Tôi cũng quay về Tumblr sau đoạn thời gian bỏ quên nó. Thực ra thì trên tumblr tôi cũng chỉ có 2 người bạn từng tương tác mà thôi. Hầu hết vào đó chỉ để đọc và xem ảnh. Tumblr không giống Blog, nó hỗn độn quá. Mỗi lần bước vào đó tôi thường sẽ có cảm giác như mang cõi lòng trống trải của mình dạo bước giữa phố đông vậy. Đó là thành phố của những nỗi cô đơn. Nhưng có một dạo thì nó khiến tôi cảm thấy đáng ghét hơn bao giờ hết, khắp nơi nhan nhản những dòng ask xin tư vấn. Những người hay viết thì trở thành những tư vấn viên, có thể là bất đắc dĩ. Xấu xí hết sức. May mà giờ cũng đỡ rồi.

3. Chị nhắn cho tôi "Lấy được anh ấy là chị hạnh phúc nhất rồi". Tôi có vài người bạn đã có gia đình nhưng chưa ai trực tiếp nói với tôi một lời như thế. Dù chưa từng nói nhưng tôi luôn biết là lòng họ vẫn có ít nhiều bất an. Một lòng tin kiên định về tình yêu và hạnh phúc, lâu rồi không nghe ai nhắc đến. Với một đứa như tôi bây giờ chuyện đó có chút lạ lẫm rồi.

Chẳng biết từ lúc nào tôi không còn quá mong mỏi vào một thứ gì đó dài lâu hay bền vững, không chờ đợi cũng không tìm kiếm. Cùng vui và đắm mình trong giấc mơ ngắn ngủi. Rồi lẳng lặng nhìn nó rời đi. Chẳng thể nhớ từ lúc nào thì tôi đã cho rằng những điều dở dang thực ra cũng không quá tệ. Ít ra thì một lúc nào đó nhớ lại may ra còn những hồi ức đẹp, còn nỗi nhớ mơ hồ cho một ai đó... Vậy cũng tốt, không phải sao? Còn hơn là việc cùng nhau biến nó thành những chuỗi ngày xấu xí kéo dài lê thê, kết thúc như vậy còn chẳng bằng dở dang. Tôi đã nghĩ như thế. Nên trong những ngày nghe lòng chênh vênh vì những cảm xúc dở dang cũng chỉ lặng lẽ thu mình chờ bất ổn qua đi. Và có thể bởi vì tôi không còn tin, nên nó không mỉm cười với tôi lần nào nữa.

4. Bây giờ tôi chỉ muốn ăn một bát mì rau cải. Nhưng nhà không còn mì, cũng không có cải.

Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2017

...



Có những chuyện cũ nằm phủ bụi trong góc.

Mình từng thương một người, duy nhất chỉ có một người để nhắc đến chữ “thương”. Nhưng người mình thương không thương mình. Còn mình, tình cảm đó rời đi lúc nào mình cũng không biết, thậm chí mình cũng không thể nhớ được lý do vì sao chúng mình cãi nhau như thế. Mọi chuyện hoàn toàn biến mất theo đoạn chat mà mình đã xóa. Điều duy nhất mình nhớ, W bảo với mình là W sợ tình cảm của mình, rằng W xin lỗi vì đã làm tổn thương một người hiền lành như mình. Vậy đấy... Rồi thật lâu khi W trở lại, W lại xin lỗi. Nhưng mình quên mất chuyện để W xin lỗi rồi.

Mình không thích những lời xin lỗi của W. Mình không sao cả. Đoạn thời gian đó trong lòng mình lại xuất hiện thứ cảm giác mãnh liệt đến vậy, nên mình cũng điên cuồng chìm đắm trong nó. Mình nghĩ chúng mình giống nhau nhiều quá. Chưa từng có ai như thế xuất hiện trong cuộc đời mình. Ngay cả người mình từng yêu cũng không phải. Luôn có những điều mà người khác chỉ biết đến, hiểu nhưng không cảm nhận được. Nên khi W đến, trong lòng mình bất giác có ý nghĩ, âm thanh trong lòng mình cuối cùng cũng có người nghe thấy. Có thể bởi vậy mà mình thương W.

Mình từng nghĩ, chúng ta đừng bỏ lỡ nhau nhé, nếu cứ thế quên đi thì sẽ buồn lắm... Sau này, cũng lại có người nói thế với mình, khi những cuộc chia ly cũng trở thành một điều dễ nhận biết.

Chúng ta đi qua nhau như đi qua một lần lỡ nhịp nhỏ. Năm tháng qua đi, viết cho mình biết bao câu chuyện khác. Chẳng chuyện nào khắc sâu như câu chuyện đầu tiên. Chúng ta đều giống vậy phải không? Chuyện của mình và W, chỉ là một câu chuyện dở dang.

Trong cơn mưa tầm tã chiều nay mình bỗng nhớ W và tháng Chín năm đó.

Chúc mừng sinh nhật, bạn của mình.

Thứ Tư, 13 tháng 9, 2017

13.9

1. Không ai hẹn ai, khi tôi bắt đầu tập Yoga thì hắn cũng theo Thiền. Đến lúc chúng tôi lại có dịp hội họp thì mới biết. Tên mọt sách đó, mỗi khi gặp nhau lại thấy hắn có một điều mới mẻ để kể. Lần này hắn đang nghiên cứu thiền, khoa học huyền bí (chẳng hạn giả thuyết con người không phải bắt nguồn từ khỉ, mà là những mầm mống được nuôi thả bởi người ngoài hành tinh. Thuyết âm mưu to đùng là thần thánh thực sự là người ngoài hành tinh, tôn giáo để tuyên truyền ngu dân... nhằm thuận tiện cho sự khai thác bóc lột của những kẻ ngoài hành tinh). Vậy là chủ đề nói chuyện của chúng tôi đang xoay quanh những điều như những hình ảnh thấy khi thiền rốt cuộc là ảo giác hay thực sự; việc khai mở luân xa nếu như có khả năng đi sâu và thuần thục, liệu có giống như những công pháp tu võ, tu tiên tôi đọc trong truyện =))

2. Việc có ý nghĩa nhất cho đời từ đầu tháng trở lại đây tôi đã làm là việc tiếp tục nghiên cứu những món ăn mới. Chẳng hạn như bánh tôm, những món ăn từ lá hẹ... Những món đó là những món bây giờ mới từng xuất hiện trên mâm cơm nhà chúng tôi. Và như thường lệ, trong khi tôi lụi cụi làm, mẹ vẫn bĩu môi "Mày có mà làm...vgbfxgngn" ... Luôn bị dìm như thế từ bé đến giờ :"<. Vì khả năng nấu nướng của tôi tàm tạm, và thường chỉ có hứng thú làm những thứ mới lạ.

3. Giữa tháng Chín rồi này, chớp mắt đã hết nửa tháng. Vẫn chưa thể bắt đầu với những kế hoạch khác, chỉ vì mặt tui đang cơ man mụn với vết thâm không thể chụp ảnh được t_t .Dường như chẳng có một thứ thuốc bôi nào có tác dụng. 

Thứ Bảy, 9 tháng 9, 2017

Tưởng Ký


Tôi lấy tên tuongky cho một vài trang mạng xã hội của mình. Tưởng Ký - Chiếc chậu tưởng ký của cụ Albus Dumbledore. Tôi lấy làm thích thú lắm với việc người ta có thể kéo vài "sợi" ý nghĩ của mình ra rồi đem cất đi như thế. Vì có quá nhiều việc giữ trong lòng thì ngổn ngang mà bỏ đi thì nhất định không chịu. Vậy thì kéo nó ra và cất vào một góc. Tôi thường viết blog với ý nghĩa như thế.

Trong một buổi tối Chán thật đấy, chẳng biết nên làm gì bây giờ (Bởi lòng tôi không yên nên làm gì cũng không tập trung được), tôi vào Blog và xem lại nhật ký những ngày năm trước rồi trước nữa. Vậy mới nhận ra là mình đã quên nhiều chuyện quá, nếu không viết thì chắc những chuyện ấy - những ngày ấy coi như chưa từng có. Có những cảm xúc bây giờ lại thấy bắt đầu xa lạ dần. Mà có những chuyện vì nó lặp lại nhiều lần nên thấy thời gian đảo loạn.

2016, một trong những bước ngoặt lớn - cũng là những năm viết thưa thớt nhất, rất nhiều chuyện đã biến mất.

Tháng 9 - 2015, trời cũng mưa nhiều như vậy, tôi thì đang trong những ngày tháng lênh đênh vô định, nhìn về tương lai chỉ thấy mọi thứ mờ mịt như một cơn mưa. Nhưng cảm xúc thì nhiều hơn bây giờ...

Tôi từng viết "Nhiều năm về sau nhớ lại nhất định sẽ cảm thấy mình lúc này đang thật hạnh phúc." - Ừ, tôi rất nhớ cậu :")

Cậu nói cậu đã già, thế thì tôi lúc này đang buồn so. Tôi sẽ viết tôi của lúc này thật trẻ trung, thật tràn đầy sức sống để tôi năm sau sẽ mỉm cười.

Tôi vẫn biết mình chẳng thể nào lại yêu một ai đó như cậu từng trao đi yêu thương, mùa xuân năm hai mươi mốt qua lâu như đã cách cả thế kỷ.



Tôi là Sky, cũng là J - những mảnh ghép không hoàn chỉnh. Hôm nay đọc lại những bức thư của cô gái năm đó - tôi vẫn chưa phải là người cô ấy muốn.

Chủ Nhật, 3 tháng 9, 2017

3.9

*hôm nay tôi thấy cô đơn quá*


Vậy nên dẹp hết công việc qua một bên và tìm một bộ phim. 

Hôm nay là Age of Youth 2

Cô gái Beyoncé trong phim khiến tôi nhớ lại vài chuyện cũ. Có những lần họ nói với tôi thế này:

- Cách ăn mặc của em giống như một cô gái Nhật Bản vậy, nhưng ở đây lại không phải là Nhật.

- Chị M ăn rất từ tốn, giống như tiểu thư quý tộc.
- Anh em mình thì phàm phu tục tử, xuề xòa quen rồi

- M ăn y như một con mèo, từ từ chậm chạp
- Giống kiểu cung đình hơn.
- Kiểu như công chúa ấy. Thế này thế này. Em không thể ăn kiểu đấy được.

- Trông cậu lúc nào cũng khác biệt so với mọi người. Đó là tốt hay xấu? 70:30

- Thời trang của M toàn như là đồ đi biển vậy

- Bởi vì có một người yên lặng đi phía sau mình thì rất sợ

Chuyện ở công ty. Ba điều mà tôi thường được nghe nhận xét về mình nhiều nhất là về trang phục, cách ăn uống và sự yên lặng. Luôn có những ý kiến trái chiều. Nhưng việc họ thích, hay không thích cũng không hề quan trọng.

Tôi chỉ đang nhớ đến là sau bao lâu thì việc hòa đồng trong một cộng đồng nào đó với tôi vẫn khó khăn như vậy. Nó đang dần hoàn thiện theo chiều hướng tôi chẳng quan tâm đến cái nhìn của người khác và họ sẽ chấp nhận sự khác biệt đó hoặc không.


"Tôi là một đứa nhát gan. Giống như một đứa trẻ chỉ biết nhắm mắt giơ nắm đấm. Vì sợ hãi mà kêu gào như một chú chó.

Tôi là một đứa nhát gan. Lúc nào cũng thấy sợ hãi. Những nơi xa lạ đồng nghĩa với những nơi đáng sợ.

Tôi thấy sợ hãi. Liệu mình có làm cho ai thấy xa lạ không. Sợ lại thành kỳ lạ nên luôn cố gắng biến mình giống như người khác."

(Age of Youth 2)


2.9

Mình nghỉ làm. Nó chẳng phải là điều gì tồi tệ quá như trước đâu. Ở nơi đó không có thứ mà mình tìm kiếm, nên đành chia tay. Và mình biết, chắc sẽ còn phải còn nhiều lần nữa như thế. Nhưng điều đó không còn khiến mình lo nhiều như trước. Trong một chặng đường dài, dừng chân nghỉ ngơi rồi lại bước tiếp là điều bình thường thôi mà.

Mình chỉ định sẽ ở nhà đến cả tháng chỉ để xem phim, đọc sách và ...chơi với mèo.

Mình định sẽ ở nhà mấy hôm cho da mặt lành lặn hơn đôi chút rồi đi làm lại một số giấy tờ, mỗi lần xòe chứng minh thư được làm từ tận năm cấp 2 ai nấy đều trợn tròn mắt lên nhìn mình rồi.

Bác sĩ nha khoa cho biết cả 2 răng số 8 của mình đều phải nhổ. Không phải là bây giờ thì còn đến khi nào.

Phải nghiên cứu một chút về nhiếp ảnh, không thì cái bạn cho mình mượn sách bố cục từ cả tháng trước sẽ khinh bỉ mình quá.

Phải luyện tập thể dục thể thao và cày cuốc như điên với tiếng Anh mới đúng. Vì chặn lại đường lui của chính mình mà đã tuyên bố với nó là mình quyết sẽ đẹp và giỏi tiếng Anh rồi. Dù bây giờ thì động lực đã rút đến phân nửa.

Nhưng mấy cái định ấy bị đẩy đi xa tít khi kế hoạch bị đổ bể vào phút chót. Và bây giờ mình vẫn đang ngập đầu trong công việc. Thật sự muốn phát điên.


Công cụ thống kê và báo cáo web