Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2017

...



Có những chuyện cũ nằm phủ bụi trong góc.

Mình từng thương một người, duy nhất chỉ có một người để nhắc đến chữ “thương”. Nhưng người mình thương không thương mình. Còn mình, tình cảm đó rời đi lúc nào mình cũng không biết, thậm chí mình cũng không thể nhớ được lý do vì sao chúng mình cãi nhau như thế. Mọi chuyện hoàn toàn biến mất theo đoạn chat mà mình đã xóa. Điều duy nhất mình nhớ, W bảo với mình là W sợ tình cảm của mình, rằng W xin lỗi vì đã làm tổn thương một người hiền lành như mình. Vậy đấy... Rồi thật lâu khi W trở lại, W lại xin lỗi. Nhưng mình quên mất chuyện để W xin lỗi rồi.

Mình không thích những lời xin lỗi của W. Mình không sao cả. Đoạn thời gian đó trong lòng mình lại xuất hiện thứ cảm giác mãnh liệt đến vậy, nên mình cũng điên cuồng chìm đắm trong nó. Mình nghĩ chúng mình giống nhau nhiều quá. Chưa từng có ai như thế xuất hiện trong cuộc đời mình. Ngay cả người mình từng yêu cũng không phải. Luôn có những điều mà người khác chỉ biết đến, hiểu nhưng không cảm nhận được. Nên khi W đến, trong lòng mình bất giác có ý nghĩ, âm thanh trong lòng mình cuối cùng cũng có người nghe thấy. Có thể bởi vậy mà mình thương W.

Mình từng nghĩ, chúng ta đừng bỏ lỡ nhau nhé, nếu cứ thế quên đi thì sẽ buồn lắm... Sau này, cũng lại có người nói thế với mình, khi những cuộc chia ly cũng trở thành một điều dễ nhận biết.

Chúng ta đi qua nhau như đi qua một lần lỡ nhịp nhỏ. Năm tháng qua đi, viết cho mình biết bao câu chuyện khác. Chẳng chuyện nào khắc sâu như câu chuyện đầu tiên. Chúng ta đều giống vậy phải không? Chuyện của mình và W, chỉ là một câu chuyện dở dang.

Trong cơn mưa tầm tã chiều nay mình bỗng nhớ W và tháng Chín năm đó.

Chúc mừng sinh nhật, bạn của mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Công cụ thống kê và báo cáo web