Thứ Hai, 18 tháng 9, 2017

17.9

1. Tôi cài lại Zalo, sau hơn 1 năm đóng băng (vì bị hack). Zalo thì không phải là mạng xã hội tôi thích dùng. Cũng như những người trong danh bạ điện thoại, bây giờ nếu muốn nhắn tin cho một ai đó trong danh bạ thì tôi sẽ không nghĩ ra ai. Lâu lắm rồi không nhắn cho ai. Hồi trước đi làm thì nó giúp ích cho tôi một chút trong việc hiểu thêm đối tác của mình, còn hồi chuyển qua thiết kế thì khách hàng đều thông qua bên kinh doanh nên tạm thời không cần nữa. Chỉ là, có một số người không còn có thể gặp được ở nơi nào khác nữa nên tôi không muốn bỏ.

2. Tôi cũng quay về Tumblr sau đoạn thời gian bỏ quên nó. Thực ra thì trên tumblr tôi cũng chỉ có 2 người bạn từng tương tác mà thôi. Hầu hết vào đó chỉ để đọc và xem ảnh. Tumblr không giống Blog, nó hỗn độn quá. Mỗi lần bước vào đó tôi thường sẽ có cảm giác như mang cõi lòng trống trải của mình dạo bước giữa phố đông vậy. Đó là thành phố của những nỗi cô đơn. Nhưng có một dạo thì nó khiến tôi cảm thấy đáng ghét hơn bao giờ hết, khắp nơi nhan nhản những dòng ask xin tư vấn. Những người hay viết thì trở thành những tư vấn viên, có thể là bất đắc dĩ. Xấu xí hết sức. May mà giờ cũng đỡ rồi.

3. Chị nhắn cho tôi "Lấy được anh ấy là chị hạnh phúc nhất rồi". Tôi có vài người bạn đã có gia đình nhưng chưa ai trực tiếp nói với tôi một lời như thế. Dù chưa từng nói nhưng tôi luôn biết là lòng họ vẫn có ít nhiều bất an. Một lòng tin kiên định về tình yêu và hạnh phúc, lâu rồi không nghe ai nhắc đến. Với một đứa như tôi bây giờ chuyện đó có chút lạ lẫm rồi.

Chẳng biết từ lúc nào tôi không còn quá mong mỏi vào một thứ gì đó dài lâu hay bền vững, không chờ đợi cũng không tìm kiếm. Cùng vui và đắm mình trong giấc mơ ngắn ngủi. Rồi lẳng lặng nhìn nó rời đi. Chẳng thể nhớ từ lúc nào thì tôi đã cho rằng những điều dở dang thực ra cũng không quá tệ. Ít ra thì một lúc nào đó nhớ lại may ra còn những hồi ức đẹp, còn nỗi nhớ mơ hồ cho một ai đó... Vậy cũng tốt, không phải sao? Còn hơn là việc cùng nhau biến nó thành những chuỗi ngày xấu xí kéo dài lê thê, kết thúc như vậy còn chẳng bằng dở dang. Tôi đã nghĩ như thế. Nên trong những ngày nghe lòng chênh vênh vì những cảm xúc dở dang cũng chỉ lặng lẽ thu mình chờ bất ổn qua đi. Và có thể bởi vì tôi không còn tin, nên nó không mỉm cười với tôi lần nào nữa.

4. Bây giờ tôi chỉ muốn ăn một bát mì rau cải. Nhưng nhà không còn mì, cũng không có cải.

2 nhận xét:

  1. Đọc xong tớ cũng thèm một bát mì rau cải và ước trời đang mưa @_@
    Nhắc đến Tumblr, tớ có hẳn ba cái lận nhưng k hiểu sao tớ không bao giờ nhớ nổi pass và đó là lý do tớ không dùng nó nữa T_T

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng lúc tớ cũng đang nghe một bài mưa:
      https://www.youtube.com/watch?v=YS7RVOv5wEs

      Xóa

Công cụ thống kê và báo cáo web