Chủ Nhật, 28 tháng 5, 2017

28.5

1. Lúc trước xem phim ghét nhất là những cảnh bỏ lỡ nhau lãng nhách. Chuyện như vậy sẽ không xuất hiện đối với mình. Bởi mình thuộc kiểu cố chấp, quyết liệt lại ích kỉ vô cùng. Khi ý nghĩ đã hình thành thì chẳng mấy chốc mình sẽ như thiêu thân bỏ hết do dự nhất định muốn thỏa mãn bản thân trong giây lát đó. Mình đã nghĩ sẽ không để bản thân phải hối tiếc, sẽ không chịu cái nỗi khó chịu mà chẳng thể làm gì. Mặc kệ hết thảy tương lai, chỉ cần lường trước hậu quả và có khả năng giải quyết chẳng phải được rồi sao? Mặc kệ sau đó bản thân mình sẽ khó chịu hơn gấp bội... Mình đã làm thế. Liều lĩnh và tuyệt không chấp nhận bỏ lỡ.

Nhưng những hệ quả của những lần như thế cuối cùng cũng khiến mình mệt mỏi rã rời. Chẳng còn khát khao muốn giữ lấy cho riêng mình những thứ xa vời, ngược lại luôn muốn giữ một khoảng cách an toàn. Càng quý trọng lại càng không muốn lại gần để phá hủy nó. Cũng có những lần vượt qua, để rồi kết thúc là mình im lặng, đối phương im lặng - vậy là chấm dứt câu chuyện lửng lơ. Từng tháng rồi từng năm qua đi, còn lại trong mỗi người chỉ là những hồi ức mờ nhạt. Rõ ràng chỉ vươn tay ra là sẽ chạm đến nhưng cuối cùng mình đều lựa chọn quên đi. Chẳng khó nhọc gì để quên đi, ngoài mấy hồi nhớ thì cũng chẳng có gì hơn. Nhưng nếu đắm chìm thì mọi chuyện sẽ hỏng bét, sẽ thối rữa mà thôi. 

Cũng không phải chân chính bỏ lỡ, bởi mình biết những lần đó mình cũng không mang theo khát vọng có được. Lí do thì nhiều lắm, và vớ vẩn lắm. 

2. Mình và Tháng Năm ghét nhau từ dạo nọ cho đến bây giờ vẫn chưa thôi. Mọi thứ chuyện không thuận lợi mình nên trách bản thân mình trước. Nhưng những gì xảy ra vào tháng Năm luôn khiến mình đặc biệt khó chịu thêm.

Mình bắt đầu công việc mới từ tháng Năm. Mọi thứ không ổn lắm. Mình không gặp khó khăn về chuyên môn nhưng lại không hòa đồng. Mình vẫn luôn thế, dù có đi đâu mình cũng sẽ gặp rắc rối với vấn đề chung sống với người khác. Có đôi lúc mình cảm thấy mình giống như một con khỉ lạc trong cả đám người. Cũng sẽ cố gắng học tập, thật cố gắng để mọi thứ tốt hơn. Nhưng thật khó khăn biết mấy. Mình ở trong mình, nhìn ra một "mình" khác đang gương gạo đương đầu với những khuôn mặt ngoài kia. Chỉ thấy giống như một con khỉ đang vụng về bắt chước làm người. Trong lòng mình luôn bất ổn, luôn có một chút bất an chôn sâu trong đáy lòng. 

Thực ra thì mọi thứ không tệ đến thế, đó là những gì đã diễn ra bên trong. Còn ngoài mặt, sự vụng về ấy mình vẫn hết sức cố gắng giấu đi. Họ sẽ bảo mình ít nói, sẽ bảo mình lạnh lùng hoặc thậm chí tán dương. Nhưng những lần trở về nhà, có khi mình sẽ chán nản vì tất cả những điều đã nói, hoặc sẽ mệt lắm vì nụ cười luôn treo trên môi.

Mình trấn an mình, mình mạnh mẽ giống như không sợ bị thương tổn, mình cố gắng tìm ra cách sống để mình đừng mệt thế. Chỉ là bây giờ lòng mình rối tung, chẳng muốn nghĩ nên lại viết ra một chút.




"Ngoài vườn tối riêng loài hoa Quỳnh
Làm thành đốm sáng soi lòng tôi
Sao em lại sinh ra như cơ duyên biết trước?"

Thứ Năm, 11 tháng 5, 2017

"Em có ước gì đâu..."


Một khu vườn nhỏ như trong ký ức ngày bé, chẳng hoa thơm cây quý mà chỉ toàn tía tô, cúc dại, đủ thứ cỏ lạ mọc um tùm, xanh ngắt thế kia.




Thứ Ba, 9 tháng 5, 2017

09.05



Từng đọc ở đâu đó, cũng đã tự thân nhận ra từ một thời điểm cách đây rất lâu câu nói "Tính cách quyết định vận mệnh". Có một số người như thế, chỉ chuyện trò đôi câu cũng hình dung được hình ảnh về tương lai của đối phương.

Hôm nay cũng gặp một người như vậy. Cô gái đó nhất định sẽ sống rất hạnh phúc. Người đang sống như gió, phiêu lưu và phóng khoáng như một cơn gió. Chẳng có gì ngăn trở được gió. Mạnh mẽ lao vào cuộc sống và thỏa thích chạy nhảy chẳng ràng buộc. Điều tưởng chừng như đơn giản ấy lại không phải ai cũng có được. Ít ra là tôi không có, chẳng phải ngoại cảnh ngăn trở mà từ vấn đề của chính bản thân. Có những người không khổ không được. Họ tự đeo gông xiềng cho chính mình. Những kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa ấy mà. Chẳng biết bao giờ mới giải phóng ý nghĩ để được tự do.

Thời gian qua và cả lúc này nữa, bất kể khi nào thời gian bị lãng phí cũng sẽ là một sai lầm không nên có. Tôi luôn nghĩ vậy. Vì đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian, đi sau mọi người rất xa nên bây giờ chỉ nghĩ cách để đuổi kịp. Nhưng như vậy làm gì kia chứ? Tôi đang đi con đường của mình, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình. Tại sao phải quan tâm đến đoạn đường của kẻ khác? Vì sao biết vậy mà vẫn không bỏ được chấp nhất?

Cô ấy nói với tôi "bởi vì từ giờ cho đến lúc kết thúc cuộc đời còn rất dài, nếu không có gì thú vị để theo đuổi thì em sẽ nhàm chán chết mất". Thú vị nhỉ. Cô ấy và rất nhiều người tôi đã biết, họ giống như những ngôi sao băng đang bay vụt qua bầu trời đêm tĩnh mịch. Tôi thì chỉ như một người bộ hành hờ hững trên con đường phía dưới. Có khi đi qua cả chặng đường rồi còn chẳng biết mình đang ở đâu. Có khi mơ hồ, có khi chậm rãi, có khi chạy như điên như dại trong khoảng mênh mông chẳng biết là chông gai hay quang đãng. Dù thế nào vẫn phải bước đi.

Tôi thì bảo cô ấy " c ấy à, có cố gì thì cũng là một quá trình chậm chạp lắm. Nhưng không sao, dù sao thì cuộc sống là một hành trình mà. Cứ đi thôi". Cứ đi thôi.
Công cụ thống kê và báo cáo web