Thứ Ba, 9 tháng 5, 2017

09.05



Từng đọc ở đâu đó, cũng đã tự thân nhận ra từ một thời điểm cách đây rất lâu câu nói "Tính cách quyết định vận mệnh". Có một số người như thế, chỉ chuyện trò đôi câu cũng hình dung được hình ảnh về tương lai của đối phương.

Hôm nay cũng gặp một người như vậy. Cô gái đó nhất định sẽ sống rất hạnh phúc. Người đang sống như gió, phiêu lưu và phóng khoáng như một cơn gió. Chẳng có gì ngăn trở được gió. Mạnh mẽ lao vào cuộc sống và thỏa thích chạy nhảy chẳng ràng buộc. Điều tưởng chừng như đơn giản ấy lại không phải ai cũng có được. Ít ra là tôi không có, chẳng phải ngoại cảnh ngăn trở mà từ vấn đề của chính bản thân. Có những người không khổ không được. Họ tự đeo gông xiềng cho chính mình. Những kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa ấy mà. Chẳng biết bao giờ mới giải phóng ý nghĩ để được tự do.

Thời gian qua và cả lúc này nữa, bất kể khi nào thời gian bị lãng phí cũng sẽ là một sai lầm không nên có. Tôi luôn nghĩ vậy. Vì đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian, đi sau mọi người rất xa nên bây giờ chỉ nghĩ cách để đuổi kịp. Nhưng như vậy làm gì kia chứ? Tôi đang đi con đường của mình, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình. Tại sao phải quan tâm đến đoạn đường của kẻ khác? Vì sao biết vậy mà vẫn không bỏ được chấp nhất?

Cô ấy nói với tôi "bởi vì từ giờ cho đến lúc kết thúc cuộc đời còn rất dài, nếu không có gì thú vị để theo đuổi thì em sẽ nhàm chán chết mất". Thú vị nhỉ. Cô ấy và rất nhiều người tôi đã biết, họ giống như những ngôi sao băng đang bay vụt qua bầu trời đêm tĩnh mịch. Tôi thì chỉ như một người bộ hành hờ hững trên con đường phía dưới. Có khi đi qua cả chặng đường rồi còn chẳng biết mình đang ở đâu. Có khi mơ hồ, có khi chậm rãi, có khi chạy như điên như dại trong khoảng mênh mông chẳng biết là chông gai hay quang đãng. Dù thế nào vẫn phải bước đi.

Tôi thì bảo cô ấy " c ấy à, có cố gì thì cũng là một quá trình chậm chạp lắm. Nhưng không sao, dù sao thì cuộc sống là một hành trình mà. Cứ đi thôi". Cứ đi thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Công cụ thống kê và báo cáo web