Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013
Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013
29.9
Ngày rất dài
Từng giọt thời gian trôi
Nặng nề
Chiếc đồng hồ cát muốn vụn vỡ
Phá tan khoảng không chứa đựng thời gian
Cơn gió lạnh
Giọng nói tỉ tê trầm ấm vẫn quanh quẩn bên tai
Khe khẽ thở dài
Tiếng cười giòn tan bị cuốn đi cùng những đợt gió mùa
Đông cứng
Người thích khóc
Giờ lại lặng câm như chiếc bóng cô liêu
Thế giới bên trong
Một mảng tối đen u ám
Người giãy dụa
Vùng vẫy muốn thoát khỏi bóng đêm mịt mờ
Người hoảng loạn
Co mình trong nỗi cô đơn đến tuyệt vọng
Sự sợ hãi xâm lấn từng khoảnh khắc
Ngày rất dài
Rất dài ...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)