Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

...




Tất cả mọi thứ xung quanh đây dường như đều không thuộc về tôi
Mà tôi, cũng không thuộc về nơi này

Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

15.7


Hạnh phúc đôi khi chỉ là một buổi sáng ở nhà, mẹ gọi lúc 8h30 để
..."dậy ăn sáng rồi muốn ngủ thì lại ngủ tiếp"


Bất hạnh đôi khi chỉ là một câu hỏi mà cứ mãi phải quanh co nói dối
... một vấn đề mà lúc nào cũng phải lảng tránh.

Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

To : Sky (5)





Những ngày này trôi qua thật vô nghĩa. Ngày qua ngày cũng giống như những hàng cây lướt qua ngoài cửa sổ, luân phiên lặp lại. Chuyến tàu mà vận mệnh sắp đặt cho em đã đi được hơn nửa đường, chẳng mấy nữa thôi là tới đích. Điểm dừng không tên. Tự em sẽ phải tìm ra câu trả lời và chấp nhận tất cả.

Sky, em sợ. Em sợ những điều sẽ xảy ra. Em không biết phải làm sao để đối mặt. Trái tim của em vẫn luôn run rẩy, từng ngày. Nỗi sợ hãi dù cố gắng đè nén vẫn không ngừng lớn thêm khi quãng đường phía trước ngắn lại.  Em muốn quay trở lại, muốn trốn chạy, muốn đây chỉ là giấc mơ thôi. Nhưng không thể... Chuyến tàu một khi đã xuất phát thì sẽ không thể nào quay đầu được nữa. Dù em có khóc, có hoảng loạn và kêu gào đến tuyệt vọng thì cũng chẳng thay đổi được gì. Có những chuyện chỉ có thể đối mặt, không cách nào né tránh.

Bên ngoài cửa sổ, phía trên cao, mây đen đã giăng kín cả vòm trời. Em mỉm cười với nỗi sợ hãi của chính mình. Lừa phỉnh bản thân và cả thế giới rằng em vẫn ổn. Ai mà biết được điều gì đang đợi em ở phía trước... Nếu nhắm mắt lại và mím chặt môi chịu đựng, rồi cũng sẽ vượt qua được đúng không?




Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013

...


Chợt nhận ra
Trong vô vàn hình ảnh đẹp đẽ mà tôi còn lưu giữ, tôi thường không có mặt, hoặc chỉ xuất hiện bên lề.
Những bức còn lại thì trở thành những kỉ niệm buồn.


Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

To : Sky (4)


Có cái gì đó buộc chặt vào tim gan của em, nặng trĩu.



Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

8.7 - Hỏng hóc lung tung


1. Mình là một thanh niên không có thực lực. Mình...

.  ăn chua kém mẹ
.  ăn ngọt kém bố
.  ăn đồ lạnh cũng kém bố luôn .
.  uống nước kém cả nhà
.  bé họng nhất nhà
.  cổ tay bé hơn cả bà
.  à , còn nữa . Bây giờ thì còi nhất nhà nữa T__T
.

2. Phát hiện ra trí nhớ của mình càng ngày càng tệ. Hôm nay xem lại mấy tập Cướp biển vùng Caribbean. Nội dung đã xem hết cả rồi mà h chỉ còn nhớ được khoảng 10%. Cứ như xem phim mới vậy. May mà trông mặt nhân vật vẫn còn thấy quen :-<.



Giả dụ phát triển thành bệnh đãng trí thật thì: Thật tốt nếu mình cứ thế quên luôn cả một quãng thời gian không - đáng - nhớ mình đã từng sống trước đây. Nhưng sẽ thật không tốt nếu như tất cả cứ rơi rớt mỗi ngày một chút, cho đến khi chẳng còn gì hết ...

3. Kế hoạch điều chỉnh đồng hồ sinh học của mình đã bị trì hoãn rất lâu. Hôm nay nhất định sẽ phải đi ngủ trước 0h. Nhất định ...


Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

Chuyện kể của July (2)



5. " Hoàng tử online "

Tôi nhớ những người đã từng thân thiết với tôi, dù chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi của cuộc đời.




Kể tiếp chuyện thất tình của tháng Bảy cũ. Cùng một tên gọi nhưng cảm giác không giống như bây giờ. Sự nhớ nhung và dằn vặt cứ đeo bám tôi suốt cả ngày. Mỗi một giây, một phút trong đầu đều là hình ảnh của người tôi đã gạt ra khỏi cuộc đời. Ngớ ngẩn và...cuồng si! Lúc ấy tôi chỉ biết cố gắng tập trung vào một điều gì đó khác để quên đi những ý nghĩ ấy. Cả ngày mê mải cày game online, bắt chước gần giống với những nghiện game thời đại. Nhưng trốn tránh cũng vô tác dụng, sau khi tắt máy một lúc lâu vẫn không sao chợp mắt. Những ngày thức khuya ấy chỉ khiến buổi sớm hôm sau thêm mỏi mệt, cả tinh thần và sức lực đều cạn kiệt.

Chỉ có duy nhất một điều tốt. Những lần chơi game ấy đem đến cho tôi những người bạn mới. Có những người đã luôn cùng chơi, cùng nói chuyện với tôi trong lúc tôi cảm thấy mình cô độc nhất. Có những người đã yên lặng hàng giờ để lắng nghe những suy nghĩ điên rồ của tôi. Có người nhắn tin lại cho tôi kể cả lúc 2,3 giờ khuya, có người hát cho tôi nghe... Dù rằng mỗi người họ đều dần dần trở nên xa cách sau đó nhưng những gì mà họ đã đem lại, tôi không bao giờ có thể quên.

6 .  Thi đại học

Ngày gần thi đại học, tôi bị ốm. Giữa cái trời nắng như thiêu như đốt của năm đó, bắt một người đang sốt nóng lê lết tới trường thi thì quả thực là tra tấn sức người quá mức. Trước hôm thi còn cãi cọ, đòi chia tay người yêu. Cả đêm không ngủ nổi, tinh thần và thể xác đều liệt hơn nửa. Vào đến phòng thi chỉ mong làm mau mau còn ra về... ngủ tiếp.

Hai ngày thi, quen thêm một người bạn mới. Hai đứa có nhiều điểm chung hay ho: cùng cao và gầy, cùng thi một dãy nhà và cùng đang ốm. Lúc nghỉ trưa, ăn trưa với cả gia đình cậu ấy. Cả hai đứa đều ho lụ khụ suốt cả bữa, hầu như chẳng ăn được mấy. Bất đồng ở chỗ: cậu ấy là người nhiệt tình còn cái bản tính lạnh nhạt trời sinh của tôi vẫn chưa được cải thiện nhiều. Thành ra mới có chuyện: hễ cậu ấy tan trước, cậu ấy đợi tôi . Hễ tôi tan trước, tôi về trước. Lúc tôi phải uống thuốc, cậu ấy tự tay rót nước. Lúc cậu ấy lên HN, tôi vẫn chưa mời về nhà chơi lần nào.. Thực xin lỗi, tôi vẫn luôn vụng về trong cách cư xử là thế. Mà thế giới của tôi lúc ấy chỉ lấy duy nhất một điểm làm tâm, ngoài ra chẳng biết gì hết, chẳng thấy gì hết...




Sau đó, tôi chẳng đỗ vào ngành tôi đã chọn, mà theo học một ngành tôi cho là nhàm chán. Thật ra điều đó cũng chẳng khiến tôi thất vọng được, dù gì ngành kia cũng chỉ vì ngẫu hứng mà chọn. Trước khi thi, ai cũng tư vấn cho tôi, chọn trường vừa sức, chọn ngành yêu thích. Nhưng khổ nỗi, tôi chẳng có sở thích gì đặc biệt cả. Đã thế lại hết sức bất tài, không có năng khiếu hay năng lực gì phù hợp cả. Thế là hết sức hăng say nghiên cứu các lĩnh vực mà chẳng mấy người chọn lựa: khí tượng, thủy văn, địa lí,... Bây giờ nếu được quay trở lại, tôi dứt khoát sẽ đi theo con đường trở thành đầu bếp,vừa thiết thực vừa là một phần sở thích hiện nay. À , nhưng mẹ vẫn bảo rằng sức khỏe của tôi không phù hợp. Vậy thôi , cũng chẳng có gì nuối tiếc cả.



Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

Chuyện Kể Của July





1. "Buồn vui như cơn gió thoảng ngoài trời xa xôi"

Nắng tháng Bày nhắc tôi về những ngày rất xa. Khu vườn bỏ hoang giữa trưa hè vắng lặng, hai ba đứa nhóc cầm vợt thi nhau săn lùng bướm. Đứa nào đứa nấy đều trốn mẹ ngủ trưa, quần đùi- áo cộc-dép lê phơi mình dưới nắng hè. Còn cả những buổi tụ tập, liên hoan bí mật do cả nhóm nhí nhố tổ chức... Những sớm hẹn giờ rủ nhau đi tập thể dục khi trời còn tối mò, vừa líu ríu đi sát vào nhau vừa kể những câu chuyện ma quái rùng rợn... ( Viết đến đây chợt nhớ câu chuyện về " mẹ mìn " nào đó chuyên bắt cóc trẻ con đã bỏ đi biệt xứ và hẹn ngày trở lại khi "mấy đứa" đến tuổi lấy chồng -_- )

Tôi có một người bạn " thanh mai " - cô bạn thân nhất trong nhóm trẻ con cùng khu. Người luôn có mặt cùng tôi trong hầu hết những cuộc vui trên. Tiếc rằng, bây giờ không còn thân nữa ... Đám trẻ con ngày nào lớn lên cũng chẳng thân thiết như xưa, cuộc đời mỗi người rẽ sang mỗi ngả, gặp nhau còn có thể mỉm cười là quý...

2. Bạn thân

Tôi lúc đó không có bạn. Đúng ra là không có những người bạn thông thường. Tính cách của tôi luôn lạ lùng như thế, có thể làm quen rất tốt với những người bạn mới nhưng để duy trì mối quan hệ đó thì lại quá khó khăn. Mọi thứ chỉ dừng lại ở một vài lần chơi chung, một vài câu nói. Chỉ vậy thôi, không đủ thân thiết đến độ tỏ ra quen biết ở ngoài đường. Có lẽ thế mà cho đến hết những năm cấp 1, tôi chẳng còn liên hệ với bất cứ bạn cũ nào. Cũng giống như chưa từng có bất cứ người bạn nào. 

Tôi khiếm khuyết nhưng tôi không bao giờ chấp nhận,  một mặt bên trong của tôi mạnh mẽ hơn ngàn lần vẻ bề ngoài yếu ớt của mình. Tôi không ngừng cố gắng để bản thân mình thay đổi. Cuối cùng tôi cũng đạt được mong muốn. Nhưng cũng nhận thêm không ít sự ganh ghét. Đó là một quãng thời gian mệt mỏi đến vô cùng. Chán ghét trường lớp.. Tôi cũng chẳng ưa gì những người ghét tôi đâu. Mà số lượng đó lại chiếm đến già nửa lớp. Nửa còn lại cũng không quá thân thiết. Đó là những năm học cấp 2.

Không thể quên kể đến, những năm này tôi có hai cô bạn thân, vẫn là những người bạn thân thiết nhất cho đến giờ. Quãng thời gian cùng trải qua quãng đời học sinh cấp 2 với nhau vẫn là một trong những quãng thời gian vui vẻ ít ỏi mà tôi có được. Có những buổi trưa hè nắng nôi như thế này, ba đứa ngồi trước thềm nhà và rôm rả kể chuyện. Chuyện trường, chuyện lớp, chuyện về cậu bạn nào đó và cả tương lai sau này. Vẫn nhớ những ý nghĩ lạ lùng về chuyện chồng con, lúc ấy thấy sao mà xa vời đến thế, mà giờ một cô bạn đã yên ấm với gia đình riêng ...

3 ." Sai một li , đi ngàn dặm "

Tháng Bảy, có một cậu bạn mới chuyển đến lớp học thêm. Tôi nhớ rõ lúc đó mình đã thì thầm với cô bạn bên cạnh về chiều cao khiêm tốn của cậu ấy. Cậu bạn mới hình như là học trò cưng ở trường của cô dạy thêm Toán. Không tính là giỏi nhưng cậu ấy học được, vẫn thường là một trong những người tìm ra hướng giải sớm nhất. Không tính đẹp trai, rất bình thường là khác. Không tính thân thiết vì thi thoảng cũng chỉ nói với nhau vài câu mà thôi. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể lí giải được vì sao hồi đó lại thích cậu ấy đến thế. Thích đến nỗi, một phần quyết định học ở trường cấp 3 xa xôi là vì cậu ấy. Đó là quyết định khiến tôi hối hận nhất trong cuộc đời từ trước đến nay của mình. 

4. Mộng thủy tinh

Từ nhỏ tôi đã ham mê những cuốn truyện cổ tích, hàng thuê truyện nào tôi biết cũng phải thuê đọc cho hết những cuốn truyện cổ tích có trong đó. Lớn hơn là lạc sang thế giới truyện tranh, cả những câu chuyện trong từng cuốn HHT, những tập sách của Nguyễn Nhật Ánh... Hmm, tôi đang cố tìm cho đủ những nguyên nhân đã xây dựng nên tâm hồn mơ mộng của mình. Sau này mà có con gái nhất định cho cách li hết .

Khi tôi vào cấp 3, cậu bạn kể trên - tôi đã dần dần hết thích mất rồi. Thay vào đó là thích... nhiều người khác. Tất nhiên, chỉ là thích thôi, không hơn. Tôi nhận ra được cái bản chất tồi tệ trong tôi - cả thèm chóng chán. Chỉ thích chóng vánh một thời gian rồi lại quên ngay như chưa từng có chút xao động nào. Duy có một trường hợp đặc biệt - người bước vào thế giới nội tâm của tôi mà chẳng chịu ra, chiếm lĩnh hết tất cả suy nghĩ và gạt phắt mọi thứ khác ra. Người ấy bước vào cuộc sống của tôi từ những bức thư tay, rồi những cuộc điện thoại kéo dài mỗi ngày. Chiêu trò cũ rích *biến sự xuất hiện của mình trở nên quen thuộc và rồi đột ngột biến mất để khẳng định vị trí bản thân* lúc ấy đã khiến trái tim đứa con gái mơ mộng trong tôi loạn nhịp.

Những ngày đầu tháng Bảy năm ấy là những buổi hẹn hò đầu tiên. Mỗi buổi tan trường đón đưa, mỗi chiều chủ nhật bên nhau, những tin nhắn từ sớm đi học cho đến trước khi ngủ ... Rất rất nhiều. Người ấy đã đem lại cho tôi một tình yêu đủ dễ thương như những cuốn truyện tranh được yêu thích, đủ lãng mạn như những cuốn tiểu thuyết mà người ta vẫn ngưỡng mộ...

Tháng Bảy, tôi ngồi ôm bóng tối, nước mắt không ngừng thấm ướt con búp bê nhỏ người đã tặng. Tôi thấy mình đánh mất cả thế giới rồi. Vì cái tôi của mình, tôi để mất người. Tôi chìm trong dằn vặt và mong nhớ . Để cuối cùng , bật máy lên gọi người . Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi không bao giờ muốn như vậy một lần nữa, không muốn vì bất cứ điều gì để mất người nữa.

Tháng Bảy , tôi đặt tay che lên tay người. Nhưng vệt nắng kia vẫn đốt cháy những tháng năm bên nhau. Bên trong người, sự đổi thay thản nhiên bắt đầu...




P/s : Tôi viết lại những điều cũ, chợt cảm thấy sao mà xa lạ đến thế. Những kí ức tôi vẫn cất giữ dường như chẳng thuộc về tôi. Tôi của những năm ấy không còn nữa rồi, cũng không bao giờ có thể sống lại những ngày tháng ấy ...

Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

To : Sky (3)


Thật ra, Niềm Vui chỉ là một gã trai bạc tình thôi phải không? Cậu ta nói những lời dối gian và rồi lặn mất tăm sau một vài lần ghé thăm vội vã. Cuộc hành trình của cậu ấy có bao giờ ngừng nghỉ đâu. Ô cửa nhỏ của em chỉ là nơi dừng chân chốc lát. Vội đến, vội đi - vì cớ gì còn lưu lại chút tình mong manh chốn cũ.

Những ngày không Niềm Vui, em thu mình trong bóng tối. Nỗi Buồn lặng lẽ tới bên tự lúc nào. Tên con trai ranh mãnh mọi ngày vẫn tìm đủ mọi cách chọc phá khiến em phát khóc, giờ lại khẽ khàng lau khô những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi. Cậu ấy ôm lấy em và thì thầm kể cho em những câu chuyện xưa cũ. Lặng yên kề bên em và chỉ rời đi cho đến khi em có thể mỉm cười. 

...




Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

1.2.3-7

Đầu óc quay mòng mòng sau một buổi trưa xuyên chiều ngồi cặm cụi sửa chữa đủ thể loại phần mềm. Được cái này thì cái kia lỗi. Vừa có cảm giác thành tựu chưa được bao lâu thì đã nhận luôn cảm giác rớt oạch cái từ thiên đàng xuống mặt đất. Rõ ê ẩm.
...
Mấy ngày nay đều bực - kinh - khủng mà lại không thể phát tiết. Ngay lúc này chỉ ước có thể đập tan tành mọi thứ xung quanh. Nếu có thêm một vài đứa đáng hận đứng ngay trước mắt thì tốt, chắc chắn sẽ đâm chém vạn nhát xuyên tim xả stress. Thật là khó chịu!!!!!!!!!!!!

Ước mơ xa xỉ quá. Cuối cùng vẫn là ngậm ngùi tìm lấy một li nước mát hạ hỏa ... Bản chất của ức chế chính  là - kiềm chế kiềm chế và kiềm chế. >""< .




Công cụ thống kê và báo cáo web