Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

Chuyện Kể Của July





1. "Buồn vui như cơn gió thoảng ngoài trời xa xôi"

Nắng tháng Bày nhắc tôi về những ngày rất xa. Khu vườn bỏ hoang giữa trưa hè vắng lặng, hai ba đứa nhóc cầm vợt thi nhau săn lùng bướm. Đứa nào đứa nấy đều trốn mẹ ngủ trưa, quần đùi- áo cộc-dép lê phơi mình dưới nắng hè. Còn cả những buổi tụ tập, liên hoan bí mật do cả nhóm nhí nhố tổ chức... Những sớm hẹn giờ rủ nhau đi tập thể dục khi trời còn tối mò, vừa líu ríu đi sát vào nhau vừa kể những câu chuyện ma quái rùng rợn... ( Viết đến đây chợt nhớ câu chuyện về " mẹ mìn " nào đó chuyên bắt cóc trẻ con đã bỏ đi biệt xứ và hẹn ngày trở lại khi "mấy đứa" đến tuổi lấy chồng -_- )

Tôi có một người bạn " thanh mai " - cô bạn thân nhất trong nhóm trẻ con cùng khu. Người luôn có mặt cùng tôi trong hầu hết những cuộc vui trên. Tiếc rằng, bây giờ không còn thân nữa ... Đám trẻ con ngày nào lớn lên cũng chẳng thân thiết như xưa, cuộc đời mỗi người rẽ sang mỗi ngả, gặp nhau còn có thể mỉm cười là quý...

2. Bạn thân

Tôi lúc đó không có bạn. Đúng ra là không có những người bạn thông thường. Tính cách của tôi luôn lạ lùng như thế, có thể làm quen rất tốt với những người bạn mới nhưng để duy trì mối quan hệ đó thì lại quá khó khăn. Mọi thứ chỉ dừng lại ở một vài lần chơi chung, một vài câu nói. Chỉ vậy thôi, không đủ thân thiết đến độ tỏ ra quen biết ở ngoài đường. Có lẽ thế mà cho đến hết những năm cấp 1, tôi chẳng còn liên hệ với bất cứ bạn cũ nào. Cũng giống như chưa từng có bất cứ người bạn nào. 

Tôi khiếm khuyết nhưng tôi không bao giờ chấp nhận,  một mặt bên trong của tôi mạnh mẽ hơn ngàn lần vẻ bề ngoài yếu ớt của mình. Tôi không ngừng cố gắng để bản thân mình thay đổi. Cuối cùng tôi cũng đạt được mong muốn. Nhưng cũng nhận thêm không ít sự ganh ghét. Đó là một quãng thời gian mệt mỏi đến vô cùng. Chán ghét trường lớp.. Tôi cũng chẳng ưa gì những người ghét tôi đâu. Mà số lượng đó lại chiếm đến già nửa lớp. Nửa còn lại cũng không quá thân thiết. Đó là những năm học cấp 2.

Không thể quên kể đến, những năm này tôi có hai cô bạn thân, vẫn là những người bạn thân thiết nhất cho đến giờ. Quãng thời gian cùng trải qua quãng đời học sinh cấp 2 với nhau vẫn là một trong những quãng thời gian vui vẻ ít ỏi mà tôi có được. Có những buổi trưa hè nắng nôi như thế này, ba đứa ngồi trước thềm nhà và rôm rả kể chuyện. Chuyện trường, chuyện lớp, chuyện về cậu bạn nào đó và cả tương lai sau này. Vẫn nhớ những ý nghĩ lạ lùng về chuyện chồng con, lúc ấy thấy sao mà xa vời đến thế, mà giờ một cô bạn đã yên ấm với gia đình riêng ...

3 ." Sai một li , đi ngàn dặm "

Tháng Bảy, có một cậu bạn mới chuyển đến lớp học thêm. Tôi nhớ rõ lúc đó mình đã thì thầm với cô bạn bên cạnh về chiều cao khiêm tốn của cậu ấy. Cậu bạn mới hình như là học trò cưng ở trường của cô dạy thêm Toán. Không tính là giỏi nhưng cậu ấy học được, vẫn thường là một trong những người tìm ra hướng giải sớm nhất. Không tính đẹp trai, rất bình thường là khác. Không tính thân thiết vì thi thoảng cũng chỉ nói với nhau vài câu mà thôi. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể lí giải được vì sao hồi đó lại thích cậu ấy đến thế. Thích đến nỗi, một phần quyết định học ở trường cấp 3 xa xôi là vì cậu ấy. Đó là quyết định khiến tôi hối hận nhất trong cuộc đời từ trước đến nay của mình. 

4. Mộng thủy tinh

Từ nhỏ tôi đã ham mê những cuốn truyện cổ tích, hàng thuê truyện nào tôi biết cũng phải thuê đọc cho hết những cuốn truyện cổ tích có trong đó. Lớn hơn là lạc sang thế giới truyện tranh, cả những câu chuyện trong từng cuốn HHT, những tập sách của Nguyễn Nhật Ánh... Hmm, tôi đang cố tìm cho đủ những nguyên nhân đã xây dựng nên tâm hồn mơ mộng của mình. Sau này mà có con gái nhất định cho cách li hết .

Khi tôi vào cấp 3, cậu bạn kể trên - tôi đã dần dần hết thích mất rồi. Thay vào đó là thích... nhiều người khác. Tất nhiên, chỉ là thích thôi, không hơn. Tôi nhận ra được cái bản chất tồi tệ trong tôi - cả thèm chóng chán. Chỉ thích chóng vánh một thời gian rồi lại quên ngay như chưa từng có chút xao động nào. Duy có một trường hợp đặc biệt - người bước vào thế giới nội tâm của tôi mà chẳng chịu ra, chiếm lĩnh hết tất cả suy nghĩ và gạt phắt mọi thứ khác ra. Người ấy bước vào cuộc sống của tôi từ những bức thư tay, rồi những cuộc điện thoại kéo dài mỗi ngày. Chiêu trò cũ rích *biến sự xuất hiện của mình trở nên quen thuộc và rồi đột ngột biến mất để khẳng định vị trí bản thân* lúc ấy đã khiến trái tim đứa con gái mơ mộng trong tôi loạn nhịp.

Những ngày đầu tháng Bảy năm ấy là những buổi hẹn hò đầu tiên. Mỗi buổi tan trường đón đưa, mỗi chiều chủ nhật bên nhau, những tin nhắn từ sớm đi học cho đến trước khi ngủ ... Rất rất nhiều. Người ấy đã đem lại cho tôi một tình yêu đủ dễ thương như những cuốn truyện tranh được yêu thích, đủ lãng mạn như những cuốn tiểu thuyết mà người ta vẫn ngưỡng mộ...

Tháng Bảy, tôi ngồi ôm bóng tối, nước mắt không ngừng thấm ướt con búp bê nhỏ người đã tặng. Tôi thấy mình đánh mất cả thế giới rồi. Vì cái tôi của mình, tôi để mất người. Tôi chìm trong dằn vặt và mong nhớ . Để cuối cùng , bật máy lên gọi người . Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi không bao giờ muốn như vậy một lần nữa, không muốn vì bất cứ điều gì để mất người nữa.

Tháng Bảy , tôi đặt tay che lên tay người. Nhưng vệt nắng kia vẫn đốt cháy những tháng năm bên nhau. Bên trong người, sự đổi thay thản nhiên bắt đầu...




P/s : Tôi viết lại những điều cũ, chợt cảm thấy sao mà xa lạ đến thế. Những kí ức tôi vẫn cất giữ dường như chẳng thuộc về tôi. Tôi của những năm ấy không còn nữa rồi, cũng không bao giờ có thể sống lại những ngày tháng ấy ...

Công cụ thống kê và báo cáo web