5. " Hoàng tử online "
Tôi nhớ những người đã từng thân thiết với tôi, dù chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi của cuộc đời.
Kể tiếp chuyện thất tình của tháng Bảy cũ. Cùng một tên gọi nhưng cảm giác không giống như bây giờ. Sự nhớ nhung và dằn vặt cứ đeo bám tôi suốt cả ngày. Mỗi một giây, một phút trong đầu đều là hình ảnh của người tôi đã gạt ra khỏi cuộc đời. Ngớ ngẩn và...cuồng si! Lúc ấy tôi chỉ biết cố gắng tập trung vào một điều gì đó khác để quên đi những ý nghĩ ấy. Cả ngày mê mải cày game online, bắt chước gần giống với những nghiện game thời đại. Nhưng trốn tránh cũng vô tác dụng, sau khi tắt máy một lúc lâu vẫn không sao chợp mắt. Những ngày thức khuya ấy chỉ khiến buổi sớm hôm sau thêm mỏi mệt, cả tinh thần và sức lực đều cạn kiệt.
Chỉ có duy nhất một điều tốt. Những lần chơi game ấy đem đến cho tôi những người bạn mới. Có những người đã luôn cùng chơi, cùng nói chuyện với tôi trong lúc tôi cảm thấy mình cô độc nhất. Có những người đã yên lặng hàng giờ để lắng nghe những suy nghĩ điên rồ của tôi. Có người nhắn tin lại cho tôi kể cả lúc 2,3 giờ khuya, có người hát cho tôi nghe... Dù rằng mỗi người họ đều dần dần trở nên xa cách sau đó nhưng những gì mà họ đã đem lại, tôi không bao giờ có thể quên.
6 . Thi đại học
Ngày gần thi đại học, tôi bị ốm. Giữa cái trời nắng như thiêu như đốt của năm đó, bắt một người đang sốt nóng lê lết tới trường thi thì quả thực là tra tấn sức người quá mức. Trước hôm thi còn cãi cọ, đòi chia tay người yêu. Cả đêm không ngủ nổi, tinh thần và thể xác đều liệt hơn nửa. Vào đến phòng thi chỉ mong làm mau mau còn ra về... ngủ tiếp.
Hai ngày thi, quen thêm một người bạn mới. Hai đứa có nhiều điểm chung hay ho: cùng cao và gầy, cùng thi một dãy nhà và cùng đang ốm. Lúc nghỉ trưa, ăn trưa với cả gia đình cậu ấy. Cả hai đứa đều ho lụ khụ suốt cả bữa, hầu như chẳng ăn được mấy. Bất đồng ở chỗ: cậu ấy là người nhiệt tình còn cái bản tính lạnh nhạt trời sinh của tôi vẫn chưa được cải thiện nhiều. Thành ra mới có chuyện: hễ cậu ấy tan trước, cậu ấy đợi tôi . Hễ tôi tan trước, tôi về trước. Lúc tôi phải uống thuốc, cậu ấy tự tay rót nước. Lúc cậu ấy lên HN, tôi vẫn chưa mời về nhà chơi lần nào.. Thực xin lỗi, tôi vẫn luôn vụng về trong cách cư xử là thế. Mà thế giới của tôi lúc ấy chỉ lấy duy nhất một điểm làm tâm, ngoài ra chẳng biết gì hết, chẳng thấy gì hết...
Sau đó, tôi chẳng đỗ vào ngành tôi đã chọn, mà theo học một ngành tôi cho là nhàm chán. Thật ra điều đó cũng chẳng khiến tôi thất vọng được, dù gì ngành kia cũng chỉ vì ngẫu hứng mà chọn. Trước khi thi, ai cũng tư vấn cho tôi, chọn trường vừa sức, chọn ngành yêu thích. Nhưng khổ nỗi, tôi chẳng có sở thích gì đặc biệt cả. Đã thế lại hết sức bất tài, không có năng khiếu hay năng lực gì phù hợp cả. Thế là hết sức hăng say nghiên cứu các lĩnh vực mà chẳng mấy người chọn lựa: khí tượng, thủy văn, địa lí,... Bây giờ nếu được quay trở lại, tôi dứt khoát sẽ đi theo con đường trở thành đầu bếp,vừa thiết thực vừa là một phần sở thích hiện nay. À , nhưng mẹ vẫn bảo rằng sức khỏe của tôi không phù hợp. Vậy thôi , cũng chẳng có gì nuối tiếc cả.