Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

To : Sky (2)

Suốt cả ngày chỉ nghe đi nghe lại một bài hát. Những đoạn hồi ức theo bản nhạc nền hiện lên và chiếm lấy tâm trí em. Em thậm chí còn không nghe rõ từng lời, chỉ mơ hồ nghe tiếng nhạc vọng lại từ một nơi xa xăm trong miền kí ức.

Cuộc sống hiện tại chán quá. Thế nên em trốn vào những tháng ngày cũ. Em mải miết đuổi bắt những bóng hình mơ hồ. Lại thêm một ngày nữa em sống trong hồi tưởng. Em đang hưởng thụ cuộc sống hay chỉ đang tồn tại? Khi mà ngày hôm nay em cứ mãi nhìn về hôm qua.

Ngày mai, chắc hẳn em sẽ lại than vãn vì bỏ phí thời gian mà chẳng làm được gì. Sẽ tiếc hùi hụi khi thấy mọi người ngày một tiến xa còn em chỉ đứng nguyên chỗ cũ, không nhích thêm một bước nào. Nhưng hôm nay tâm trí em đã bị cuốn chặt lấy bởi những nỗi niềm không tên, rồi hàng ngàn hàng vạn những câu hỏi không lời giải đáp. Giữa cuộc sống phức tạp như một mê cung này, em phải bắt đầu từ đâu? Phải rẽ về hướng nào để tìm thấy ngày mai tươi sáng, để không còn chán ghét thực tại?



First Love



Nếu nói mối tình đầu là người đầu tiên khiến mình rung động chứ không phải người đầu tiên xác lập quan hệ yêu đương thì mối tình đầu của tôi là H - cậu bạn học chung trường hồi cấp 1. Vẻ bề ngoài trắng trẻo, xinh trai và rất hay cười - lí do mà tôi thích cậu ấy thì hẳn là do háo sắc rồi. Chắc không còn lí do nào khác nữa, vì cả hai đứa cũng ít khi nói chuyện với nhau. Thích khi ấy là một cảm giác cực kì dễ thương. Chỉ là muốn nhìn cậu ấy nhiều hơn một chút. Chỉ là hay nghĩ về cậu ấy và mỉm cười... Chỉ thế thôi, mơ mộng, trong sáng và tràn đầy niềm vui chứ không đan xen nỗi buồn hay điều gì đó phức tạp cả. Bảo rằng là cảm giác thoáng qua nhưng nó cũng kéo dài suốt 5 năm cấp 1, chẳng kém cạnh so với người yêu đầu là bao.

Mối tình đầu và người yêu đầu của tôi chạm mặt nhau lần đầu tiên - duy nhất -và cũng là cuối cùng cách đây 3 tháng 1 ngày, sinh nhật tôi. Đúng ra không gọi là chạm mặt được mà chỉ là lướt qua và biết mặt. Một sinh nhật buồn tẻ, chỉ có hai người. Chúng tôi rẽ vào một quán nhỏ ngồi uống nước. Tình cờ nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện quen thuộc từ cánh cổng bên kia đường, tôi kể cho anh nghe về cậu bạn năm nào. Chẳng rõ góc phố tĩnh lặng kia có để lọt câu nào vào tai cậu. Tôi thấy H đứng nhìn chúng tôi từ phía xa. Tôi ở ngoài sáng và cậu ấy trong tối. Ánh đèn nhàn nhạt hắt ra từ hiên cửa không đủ để cả hai thấy rõ mặt nhau, gật đầu và cười chào bình thường như những người bạn lâu năm không gặp.

Lúc ấy tôi cũng không còn tâm trạng để ý nhiều đến cậu khi mà đang làm mặt lạnh với tên người yêu ngồi bên cạnh. Đó cũng là một trong những lần gặp gỡ cuối cùng của chúng tôi. Vốn trước đó, với vô số lần cãi nhau mà không thể nào giải quyết triệt để nổi, người lúc nào cũng đành phất cờ trắng đầu hàng kẻ ngang ngược chẳng một lần thay đổi kia - tôi đã định kết thúc tất cả. Giữa chúng tôi có những mâu thuẫn mà tôi không thể nào lí giải, cũng không làm gì hơn ngoài chịu đựng.( Tất nhiên là khi ấy thôi, giờ thì hiểu hết )Tất cả có lẽ đã thực sự chấm dứt trong êm đẹp và nuối tiếc từ tôi nếu như ngày ấy anh không đến. Một ngày đặc biệt, ngày mà tôi luôn thấy mình yếu đuối hơn cả. Đủ để mắt nhắm mắt mở cho qua những điều không phải từ anh.



Tối hôm ấy, tôi đã bực tức mà nói: " Anh thực sự chẳng xứng đáng nhận được bất cứ điều gì hết". Anh ta chỉ cười. Rất nhiều điều khác nữa. Anh ta chỉ cười. Cái kiểu cười nửa miệng, gần giống như cái kiểu nhếch mép tỏ thái độ bất cần mà tôi đã từng thấy vào Val trước.Tôi thấy lòng mình bất ổn. Nhưng lại chẳng nhận ra đó là gì ...Cho đến bây giờ, nụ cười ấy đôi khi vẫn còn ám ảnh trong tôi. Nụ cười mà tôi nhớ nhất về người tôi đã từng yêu không phải là nụ cười khoe cái răng khểnh của tên con trai hay đội mũ hồng ngày xưa, mà là cái kiểu cười khiến tôi tê tái cõi lòng kia.

Thật nực cười ,rõ ràng người ta đã không đeo mặt nạ ấy vậy mà tôi vẫn nhìn lầm ...

Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2013

Trăng 16

Tối mát giời, đứng hóng gió ngoài ban công. Ngắm trời, ngắm đất, ngắm mây ... tâm hồn đang treo ngược cành cây thì bỗng hoàn xác khi ngắm đến mặt trăng.




Từ nhỏ tôi đã sợ mặt trăng một cách kì lạ. Người ta thấy trăng thi vị. Có người ngắm trăng miên man nỗi nhớ nhà. Có người tìm được cảm hứng nghệ thuật từ trăng. Đẹp là thế, kì vĩ là thế... mà mỗi lần trông thấy tôi lại chỉ hơi rùng mình. Rất khó để nói rõ cảm giác đó...

Trăng khuyết trông giống như ánh mắt len lén theo dõi từ xa. Ẩn giấu sau những làn mây. Thoắt ẳn thoắt hiện. Cứ y như những cảnh tượng kinh dị trong đêm của một bộ phim cổ trang TQ. Bất chợt một lúc nào đó đi ngang cửa sổ trông thấy, thoáng rùng mình như bị ai đó dõi theo.

Có ngày trăng vừa to vừa đỏ như mặt trời lúc hoàng hôn. Lần ấn tượng nhất nhớ được là vào trung thu, một năm mà tôi còn rất nhỏ. Mặt trăng rất to, rất đỏ lẩn khuất một phần sau những cành đa đối diện nhà. Hmm, chẳng lí giải được nguyên do ác cảm, có lẽ là nỗi sợ phóng to theo tỉ lệ kích thước -_-.

Mặt trăng hôm nay, trăng 16 vào một đêm trời quang." Trăng tròn như quả bóng, lơ lửng mà không rơi" - giống như vậy. Ánh trăng sáng trắng, có thể nói là ánh trăng hiền hòa nhất mà tôi từng bắt gặp. Nhưng cũng chẳng thích thú gì, khi mà người ta cố tình giấu mình vào màn đêm thì lại có ánh đèn pin rọi thẳng vào mặt. Rất không thích.




Giấc mơ trưa


Mưa...
Một buổi trưa yên tĩnh
Cuộn tròn người trong chiếc ghế dựa đặt cạnh cửa sổ
Những hạt mưa rơi chầm chậm cũng dần lấp kín lòng bàn tay


Những ý nghĩ vu vơ lại chợt đến
Hồi tưởng và cả ... ảo tưởng
Quá khứ và tương lai
Một vài hình ảnh cũ kĩ
Cả những điều viển vông giống như mơ
...
Ừ, những giấc mơ đẹp lại phục sinh rồi
Hoang đường nhưng tuyệt diệu

Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

'Góc sân và khoảng trời'



Bình thường ra sân sau sẽ thấy Mèo đang nằm theo kiểu đặc trưng của họ nhà nó trên cái dép xốp sau cửa. Không thấy bóng dáng thì chỉ cần gọi to vài tiếng là nghe đáp trả rồi từ đâu đó lững thững đi về, trèo xuống từ bờ tường. Rồi còn cả hai tên Gà choắt vì bị bầy đàn xua đuổi mà vượt rào lang thang khắp sân kiếm ăn. Chó thấy Người thì biểu tình ầm ĩ. Cái khoảng sân bé tẹo mà nháo cả lên với tiếng mèo kêu chó sủa gà chiêm chiếp cả ngày.

Gà Đen một hôm mò mẫm kiếm ăn, tối muộn không bay trở lại với đàn nên bị chuột cắn cổ tha đi. Lúc phát hiện thì không cứu được nữa. Còn lại một Mèo, một Gà vẫn loanh quanh góc sân.

Mèo bé tí tẹo mà hòa đồng với cả Chó lẫn Gà. Ngay từ lúc còn bé như cục bông đã can đảm chui vào ngủ với Chó tránh cái lạnh ngày đông, cơm thì chỉ thích ăn chung với Gà. Có Chuột là không thể nào hòa hợp, mới thấy bóng Chuột từ xa là đã khừ mũi... chạy mất, lại thường xuyên bị Chuột cướp cơm. Đành tự an ủi rằng vẫn bé nên võ vuốt chưa cao siêu. Chỉ làm nũng là giỏi. Thấy dáng Người từ xa là đã meo loạn cả lên , ráng chui cái đầu, thò tay qua khe cửa. Chưa tới gần đã tự động lăn oạch ra đất với tư thế rất chi là khêu gợi  <3 . Cả ngày hễ thấy Người là bám, tối đến còn có hôm trèo cửa sổ vào nhà. Mới bắt đầu biết trèo xa,đêm đi lạc sang nhà hx không về được, kêu loạn lên làm Chú hx cuối cùng phải chạy xuống mở cửa cho về. Sang mấy hôm sau lại nghe tiếng kêu như thế, mọi người nghĩ không sao nên không để ý. Nhưng cả ngày hôm sau không về nữa. Mẹ bảo có thể bị Cáo hoặc thú lớn hơn bắt mất...

Mèo mất mấy hôm thì Gà Vàng ốm chết. Nghe Mẹ nói cả ngày không thấy nên tưởng mất, hóa ra lại trốn trong một góc, bị  bầy đàn xúm vào mổ nên không dám ra ăn. Tối hôm ấy nhốt riêng. Nhưng sáng ra xem thì thấy đã chết ...

Khoảng sân nhỏ bé bây giờ thành ra trống , rộng và yên ắng.




Đối với tôi mà nói 
Những điều quen thuộc khi mất đi, luôn để lại sự hụt hẫng trong lòng
Dù nhiều hay ít. Dù dài lâu hay ngắn ngủi...

Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

Rise & Shine

" Bầu trời vì sao lại cao như vậy
Dù nhảy lên hàng trăm lần cũng vẫn ở nguyên chỗ cũ
...
Giá như tôi có thể bay cao như mong muốn "




Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

To : Sky

Anh đến bây giờ có được không...? Em rất sợ.

Em thấy mình đang đi trên một con đường chông chênh, bốn phía mờ mịt. Chỉ có những con mắt đang nhìn vào từng bước em đi, chờ để thấy em vấp ngã. Sau lưng em là những tiếng thúc giục. Phía trước là những rào cản, những viên đá không ngừng được ném tới.

Em muốn cứng cỏi bước từng bước thật mạnh mẽ cho họ thấy. Nhưng em cố gắng chạy mãi chạy mãi mà không qua hết được quãng đường tăm tối ấy. Em mệt lắm. Em thấy sức lực của mình không đủ để chống đỡ nữa. Có những bàn tay chìa ra nhưng em không dám chạm vào. Em sợ phía sau những vòng tay ấy là khoảng không tăm tối,em ngã vào sẽ không đứng lên được nữa.

Bọn họ đều ở đây. Nhưng em không thấy anh. Chỉ mình em đơn độc bước đi và chiến đấu với tất cả. Họ ném vào em những viên đá. Và rồi họ vui sướng cười như đang chơi một trò chơi. Em không muốn mình gục ngã và giàn dụa nước mắt trong niềm vui của họ.

Trước khi anh đến, em nhất định sẽ không để mình ngã.


Cầu Nguyện


Tôi không biết dùng từ này có chính xác không nữa. Thường thấy nó được sử dụng với Thiên Chúa Giáo. Tín ngưỡng của tôi thì hướng về Phật Giáo nhiều hơn.

Những ngày này thật tệ. Tôi thấy mình bất lực trước tất cả những điều đã, đang và sẽ xảy đến. Giống như phải đối phó với một căn bệnh nan y vậy, biết trước tương lai có thể tăm tối đến cỡ nào nhưng lại vô lực chống trả. Chỉ có thể cầu nguyện để xua đi cảm giác bất an và lo lắng.






Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

Yesterday Once More

Tôi cứ nghĩ kỉ niệm cũ kĩ là những điều sẽ chẳng bao giờ thay đổi.

Vậy mà nó lại bị vấy bẩn bởi hiện tại...



All my best memories
Come back clearly to me
Some can even make me cry
Just like before
It's yesterday once more

...



Tôi không thể hiểu tại sao bạn trở nên như thế .
Giống như tôi chưa từng quen biết hoặc chưa từng hiểu một chút gì về bạn vậy.
Điều đó thực sự thực sự rất kinh khủng đối với tôi.
...
Mọi chuyện cứ từng chút từng chút trở nên sáng tỏ , phô bày trước mắt tôi .
Tại sao phải làm thế ? Sau tất cả những gì đã có .
Tôi thực sự rất sợ .
Sợ tất cả mọi thứ
Bao gồm cả bạn .


Công cụ thống kê và báo cáo web