Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2013

Trăng 16

Tối mát giời, đứng hóng gió ngoài ban công. Ngắm trời, ngắm đất, ngắm mây ... tâm hồn đang treo ngược cành cây thì bỗng hoàn xác khi ngắm đến mặt trăng.




Từ nhỏ tôi đã sợ mặt trăng một cách kì lạ. Người ta thấy trăng thi vị. Có người ngắm trăng miên man nỗi nhớ nhà. Có người tìm được cảm hứng nghệ thuật từ trăng. Đẹp là thế, kì vĩ là thế... mà mỗi lần trông thấy tôi lại chỉ hơi rùng mình. Rất khó để nói rõ cảm giác đó...

Trăng khuyết trông giống như ánh mắt len lén theo dõi từ xa. Ẩn giấu sau những làn mây. Thoắt ẳn thoắt hiện. Cứ y như những cảnh tượng kinh dị trong đêm của một bộ phim cổ trang TQ. Bất chợt một lúc nào đó đi ngang cửa sổ trông thấy, thoáng rùng mình như bị ai đó dõi theo.

Có ngày trăng vừa to vừa đỏ như mặt trời lúc hoàng hôn. Lần ấn tượng nhất nhớ được là vào trung thu, một năm mà tôi còn rất nhỏ. Mặt trăng rất to, rất đỏ lẩn khuất một phần sau những cành đa đối diện nhà. Hmm, chẳng lí giải được nguyên do ác cảm, có lẽ là nỗi sợ phóng to theo tỉ lệ kích thước -_-.

Mặt trăng hôm nay, trăng 16 vào một đêm trời quang." Trăng tròn như quả bóng, lơ lửng mà không rơi" - giống như vậy. Ánh trăng sáng trắng, có thể nói là ánh trăng hiền hòa nhất mà tôi từng bắt gặp. Nhưng cũng chẳng thích thú gì, khi mà người ta cố tình giấu mình vào màn đêm thì lại có ánh đèn pin rọi thẳng vào mặt. Rất không thích.




Công cụ thống kê và báo cáo web