Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

First Love



Nếu nói mối tình đầu là người đầu tiên khiến mình rung động chứ không phải người đầu tiên xác lập quan hệ yêu đương thì mối tình đầu của tôi là H - cậu bạn học chung trường hồi cấp 1. Vẻ bề ngoài trắng trẻo, xinh trai và rất hay cười - lí do mà tôi thích cậu ấy thì hẳn là do háo sắc rồi. Chắc không còn lí do nào khác nữa, vì cả hai đứa cũng ít khi nói chuyện với nhau. Thích khi ấy là một cảm giác cực kì dễ thương. Chỉ là muốn nhìn cậu ấy nhiều hơn một chút. Chỉ là hay nghĩ về cậu ấy và mỉm cười... Chỉ thế thôi, mơ mộng, trong sáng và tràn đầy niềm vui chứ không đan xen nỗi buồn hay điều gì đó phức tạp cả. Bảo rằng là cảm giác thoáng qua nhưng nó cũng kéo dài suốt 5 năm cấp 1, chẳng kém cạnh so với người yêu đầu là bao.

Mối tình đầu và người yêu đầu của tôi chạm mặt nhau lần đầu tiên - duy nhất -và cũng là cuối cùng cách đây 3 tháng 1 ngày, sinh nhật tôi. Đúng ra không gọi là chạm mặt được mà chỉ là lướt qua và biết mặt. Một sinh nhật buồn tẻ, chỉ có hai người. Chúng tôi rẽ vào một quán nhỏ ngồi uống nước. Tình cờ nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện quen thuộc từ cánh cổng bên kia đường, tôi kể cho anh nghe về cậu bạn năm nào. Chẳng rõ góc phố tĩnh lặng kia có để lọt câu nào vào tai cậu. Tôi thấy H đứng nhìn chúng tôi từ phía xa. Tôi ở ngoài sáng và cậu ấy trong tối. Ánh đèn nhàn nhạt hắt ra từ hiên cửa không đủ để cả hai thấy rõ mặt nhau, gật đầu và cười chào bình thường như những người bạn lâu năm không gặp.

Lúc ấy tôi cũng không còn tâm trạng để ý nhiều đến cậu khi mà đang làm mặt lạnh với tên người yêu ngồi bên cạnh. Đó cũng là một trong những lần gặp gỡ cuối cùng của chúng tôi. Vốn trước đó, với vô số lần cãi nhau mà không thể nào giải quyết triệt để nổi, người lúc nào cũng đành phất cờ trắng đầu hàng kẻ ngang ngược chẳng một lần thay đổi kia - tôi đã định kết thúc tất cả. Giữa chúng tôi có những mâu thuẫn mà tôi không thể nào lí giải, cũng không làm gì hơn ngoài chịu đựng.( Tất nhiên là khi ấy thôi, giờ thì hiểu hết )Tất cả có lẽ đã thực sự chấm dứt trong êm đẹp và nuối tiếc từ tôi nếu như ngày ấy anh không đến. Một ngày đặc biệt, ngày mà tôi luôn thấy mình yếu đuối hơn cả. Đủ để mắt nhắm mắt mở cho qua những điều không phải từ anh.



Tối hôm ấy, tôi đã bực tức mà nói: " Anh thực sự chẳng xứng đáng nhận được bất cứ điều gì hết". Anh ta chỉ cười. Rất nhiều điều khác nữa. Anh ta chỉ cười. Cái kiểu cười nửa miệng, gần giống như cái kiểu nhếch mép tỏ thái độ bất cần mà tôi đã từng thấy vào Val trước.Tôi thấy lòng mình bất ổn. Nhưng lại chẳng nhận ra đó là gì ...Cho đến bây giờ, nụ cười ấy đôi khi vẫn còn ám ảnh trong tôi. Nụ cười mà tôi nhớ nhất về người tôi đã từng yêu không phải là nụ cười khoe cái răng khểnh của tên con trai hay đội mũ hồng ngày xưa, mà là cái kiểu cười khiến tôi tê tái cõi lòng kia.

Thật nực cười ,rõ ràng người ta đã không đeo mặt nạ ấy vậy mà tôi vẫn nhìn lầm ...

5 nhận xét:

  1. Sẽ nhanh chóng đi qua cảm giác của hiện tại

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tự dưng nhớ lại :)

      Xóa
    2. Chỉ là cái cảm giác chợt đến rồi lại chợt đi . Bỗng dưng thấy nhớ . Rồi thôi .

      Xóa
  2. Lòng người k ai có thể đem ra mà cân,đo,đong,đếm được M à.Đừng tự trách mình nữa nhé!

    Trả lờiXóa

Công cụ thống kê và báo cáo web