Gà Đen một hôm mò mẫm kiếm ăn, tối muộn không bay trở lại với đàn nên bị chuột cắn cổ tha đi. Lúc phát hiện thì không cứu được nữa. Còn lại một Mèo, một Gà vẫn loanh quanh góc sân.
Mèo bé tí tẹo mà hòa đồng với cả Chó lẫn Gà. Ngay từ lúc còn bé như cục bông đã can đảm chui vào ngủ với Chó tránh cái lạnh ngày đông, cơm thì chỉ thích ăn chung với Gà. Có Chuột là không thể nào hòa hợp, mới thấy bóng Chuột từ xa là đã khừ mũi... chạy mất, lại thường xuyên bị Chuột cướp cơm. Đành tự an ủi rằng vẫn bé nên võ vuốt chưa cao siêu. Chỉ làm nũng là giỏi. Thấy dáng Người từ xa là đã meo loạn cả lên , ráng chui cái đầu, thò tay qua khe cửa. Chưa tới gần đã tự động lăn oạch ra đất với tư thế rất chi là khêu gợi <3 . Cả ngày hễ thấy Người là bám, tối đến còn có hôm trèo cửa sổ vào nhà. Mới bắt đầu biết trèo xa,đêm đi lạc sang nhà hx không về được, kêu loạn lên làm Chú hx cuối cùng phải chạy xuống mở cửa cho về. Sang mấy hôm sau lại nghe tiếng kêu như thế, mọi người nghĩ không sao nên không để ý. Nhưng cả ngày hôm sau không về nữa. Mẹ bảo có thể bị Cáo hoặc thú lớn hơn bắt mất...
Mèo mất mấy hôm thì Gà Vàng ốm chết. Nghe Mẹ nói cả ngày không thấy nên tưởng mất, hóa ra lại trốn trong một góc, bị bầy đàn xúm vào mổ nên không dám ra ăn. Tối hôm ấy nhốt riêng. Nhưng sáng ra xem thì thấy đã chết ...
Khoảng sân nhỏ bé bây giờ thành ra trống , rộng và yên ắng.
Đối với tôi mà nói
Những điều quen thuộc khi mất đi, luôn để lại sự hụt hẫng trong lòng
Dù nhiều hay ít. Dù dài lâu hay ngắn ngủi...