Thứ Hai, 31 tháng 7, 2017

31.7

Ngày cuối cùng của tháng Bảy.

Có duy nhất một chuyện hay ho trong ngày. Đó là về buổi tập Yoga đầu tiên.
Lại một sáng đẹp trời, sau hôm ủ rũ vì chuyện thất tình. Tôi bỗng muốn tập Yoga, Gym, hay bất cứ môn thể dục thể thao nào đó. Một nửa nguyên do thì không thể không thừa nhận, việc rút lui do thiếu tự tin và chẳng tìm thấy một cơ hội nào cũng đả kích tôi ghê lắm. Cậu ta quá xuất sắc. Nhưng việc tôi thiếu tự tin cũng chẳng thể chấp nhận được. Vậy nên dù cho chẳng còn cơ hội nào đi nữa thì tôi cũng muốn phải làm một điều gì đó sau chuyện này.

Nửa nguyên do còn lại thì bởi bệnh tái phát. Cũng như việc đột nhiên tìm đến cậu ta sau một giấc mơ thì khi bắt đầu nảy ra ý tưởng này vào sáng đẹp trời nọ thì tôi không thể trì hoãn việc thực thi nó. Như mọi ý nghĩ điên rồ - nó có thú vị không? có thoải mái không? thú vị thì còn chần chừ gì gì mà không thử cơ chứ? Kiểu vậy.

Trừ chuyện đó ra, thì hôm nay là một ngày chán lắm. Sau khi đi tập về, ông trời còn dội vào mặt tôi một trận mưa té tát. Cho chừa thói mơ mộng không đâu.

Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2017

27.7

1. Hôm nay là ngày thứ 3, tôi ủ ê nhận thấy là giấc mơ của mình về cậu bạn bác sĩ kia quá mong manh nên đành khép lại câu chuyện ở đây. Tôi có thích cậu ấy đâu, tôi chỉ thích giấc mơ của mình. Nhưng sao tôi vẫn thấy buồn quá.

Tôi đã nghĩ gì ấy nhỉ, khi tôi liên tiếp từ chối những người khác vậy mà lại hành động như thế sau 1 giấc mơ.

2. Gần đây tôi ghét một người dữ dội. Sự đỏm dáng của anh ta khiến tôi gai mắt. Nói chuyện vô duyên đến mức chỉ muốn quăng nguyên chiếc dép vào mặt. Đã vậy còn không yên tĩnh được một chút, lúc nào cũng tìm mọi cách gây sự chú ý.

Tôi biết mình không nên thế này, những cảm xúc này chỉ khiến tôi tự làm mình mệt thêm.

Những năm này, luôn dặn chính mình là phải kiềm chế cảm xúc thật tốt. Cố gắng giữ bình tĩnh trong mọi chuyện. Dù đã tốt hơn so với trước nhưng vẫn chưa đủ dùng. Việc giả vờ bình tĩnh và bình tĩnh thực sự cách nhau xa quá. Giả vờ thì chỉ làm được ngoài mặt mà thôi, nội tâm thì đang cuộn sóng ấy chứ. Nhưng chỉ nguyên việc giả dối ấy thôi cũng chẳng dễ dàng gì . Khó sống quá đi mất :"<

Thứ Tư, 26 tháng 7, 2017

25.7

Tôi có một giấc mơ khá thú vị vào buổi sáng.

Trong mơ sau khi chia tay tên bạn trai cũ thì tôi quen người mới, người từng là lớp trưởng lớp kế bên lớp tôi cách đây chục năm. Chẳng hiểu chuyện gì xảy ra khi lại mơ về một người đã bao năm trời không gặp mặt và nói chuyện, lần cuối chúng tôi còn nhìn thấy nhau thì vẫn còn là những đứa trẻ mới lớn mà thôi.

Lại như mọi lần, tôi chẳng nhớ được nhiều từ những giấc mơ của mình. Điều nhớ nhất là cậu ấy đã mang đến cho tôi một suất cơm tự nấu, chỉ cơm và thịt lợn. Vậy mà cô gái của chúng ta cảm động đến mức khi tỉnh dậy đã xuất hiện luôn ý nghĩ sẽ biến giấc mơ trở thành sự thực.

Lại điên. Lại hoang đường. Và bất chấp hậu quả.

Chuyện điên rồ như thế lâu lâu vẫn phải làm một lần. Thành ra là tôi kể hết với cậu ấy - nhân vật được tạm cho là nam chính trong giấc mơ của tôi nghe câu chuyện ngắn ngủn ấy rồi.

...


Thứ Bảy, 8 tháng 7, 2017

7.7

Tôi là đứa có khả năng rất cao trong việc thực thi một ý tưởng ngu ngốc nào đó. Tôi không biết nữa, khi ý nghĩ đó xuất hiện thì tôi lại trở nên điên rồ. Không thể kiềm chế bản thân - nó là tên gọi khác của một bệnh chứng thần kinh. Không được chữa trị kịp thời nên trở nên mãn tính mất rồi.

Nhất là trong một thời điểm có nhiều chuyện phiền lòng như bây giờ, tôi muốn mình được làm một điều gì đó lắm, thay vì việc ngồi đây một chỗ và dùng sự yên lặng để kìm nén tất cả. Một cảm giác rất bức bối, chết tiệt. Dù biết rõ sáng mai thôi rồi mọi chuyện sẽ ổn hơn rất nhiều, mà nếu tôi làm gì đó thật thì ngày mai và cả ngày mai++ nữa cứ tha hồ mà mệt đi. Hay tôi nên học thiền để bình tĩnh tốt hơn nhỉ.

Chiều nay đã uống rất nhiều bia mà cơn say vẫn chẳng tới. Chẳng bù cho lúc chẳng uống giọt nào mà đầu óc đã lâng lâng tự say.
Công cụ thống kê và báo cáo web